Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 101: Chìm đông (Phiên ngoại 1)




Đêm của một ngày trước giao thừa, bệnh viện nhân dân so càng thêm bận rộn so với bình thường.

Mỗi khoa đều không có đủ nhân lực, bác sĩ của khoa nhi đã kết thúc ca trực sớm. Phòng cấp cứu rất đông bệnh nhân, số thứ tự khám đã vượt qua con số năm mươi. Tất cả các ghế ngồi đã đầy kín người bệnh đến khám.

Hứa Kiều ôm chặt lấy con gái của mình, thỉnh thoảng lo lắng cúi đầu xuống, dùng trán của mình đụng vào trán của đứa trẻ.

Hứa Dục Liên phát sốt cao, toàn thân nóng hổi giống cái lò nung nhỏ, bờ môi bị bong tróc, xuất hiện những lớp vảy trắng, hai bên má mềm mại đỏ ửng.

Trẻ nhỏ bị ốm, cảm giác thân thể lúc nóng lúc lạnh, đứa nhỏ chui vào trong lồng ngực ấm áp của mẹ mình, yếu ớt thều thào: "Mẹ ơi."

Nước mắt lưng tròng, Hứa Kiều vừa đau lòng vừa cảm thấy bứt rứt trong người khi nghe thấy con gái gọi mình. Cô nhẹ nhàng lay người của Hứa Dục Liên, dịu dàng dỗ dành đứa trẻ này: "Ngoan ngoãn đừng sợ, bác sĩ khám xong là con sẽ khỏe ngay thôi."

Nhân viên y tế mặc đồng phục y tá đi ngang qua trước mắt, Hứa Kiều quả quyết mở miệng: "Cô y tá, làm phiền cô có thể cho tôi xin một cốc nước được không?"

Cô một mình chăm sóc đứa trẻ, thực sự không thể rảnh tay, ly nước trước đó đã uống hết ngay khi bước vào cửa.

Phía sau khẩu trang lộ ra một đôi mắt vừa lạnh lùng lại vừa mệt mỏi không chịu nổi. Đối phương chần chừ một lát, thấy Hứa Kiều thực sự đáng thương, cô ấy đi đến bên cạnh máy lọc nước, lấy một cốc giấy rồi rót một cốc nước ấm đưa qua cho cô.

"Chỉ có một mình cô đưa con đến đây ư? Cha của đứa nhỏ đâu? Cũng không có người thân nào đến giúp một tay hay sao?" Y tá nhìn Hứa Kiều cẩn thận cho đứa trẻ uống nước, nhịn không được mà mở miệng phàn nàn vài câu.

Ca trực đêm ở phòng cấp cứu, người ta thường thấy nhất là các bà mẹ đưa con đến. Mặc dù có người không có bóng dáng người cha bên cạnh, nhưng lại có người lớn trong nhà hoặc chị em bạn bè túc trực ở bên.

Đứa trẻ yếu ớt như vậy, lại còn bị ốm. Làm sao mà một người có thể tự mình chăm sóc? Vì vậy khi nhìn thấy Hứa Kiều một mình, cô ấy cảm thấy rất đau lòng, không khỏi oán trách nhà trai vô trách nhiệm.

"Con bé không có cha." Hứa Kiều phản bác một câu, "Con gái của tôi chỉ có mẹ mà thôi."

Y tá ngơ ngẩn, còn tưởng rằng đối phương là nói đứa trẻ này đến từ gia đình đơn thân. Nhưng tay của Hứa Kiều rất vững vàng khi đút nước cho Hứa Dục Liên, đáy mắt của cô tơ máu dày đặc, tiều tụy giải thích với y tá: "Người yêu của tôi đang chăm sóc cho con gái ở trong nhà, cô ấy không tiện tới đây."

Trước đó Ôn Thiện đã đổ đầy nước nóng vào cốc giữ nhiệt giúp cho Hứa Kiều, thế nhưng lúc nãy cô xuống taxi quá vội vàng cho nên là đã quên mang theo.

Làm sao đứa trẻ này không có cha, mà mẹ của nó lại có người yêu?

Cô y tá không thể nào hiểu được logic trong mối quan hệ này, vẻ mặt ngượng ngập, im lặng mà rời đi.

Đợi một hồi, cô ấy lại mang đến một cái nhiệt kế thủy ngân: "Trước tiên cô hãy đo nhiệt độ cho đứa nhỏ đi. Nếu sốt quá cao, cô có thể đưa con bé vào trong gặp bác sĩ, xem là nên uống thuốc hay truyền dịch mới phù hợp."

Càng về đêm, trời càng lạnh. Hứa Kiều cái gì đều cũng không mang theo, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ, khi trong người không được ổn cũng không thể cứ như vậy mà chờ đợi ở trong bệnh viện được.

Mấy năm trước việc quản lý bệnh viện chưa được tốt như bây giờ, Hứa Kiều nhanh chóng cảm ơn y tá, đặt nhiệt kế thủy ngân dưới nách của Hứa Dục Liên và nhẹ nhàng bảo đứa trẻ kẹp chặt lại.

Đo xong nhiệt độ cơ thể, ba mươi tám phẩy bảy, nếu tình trạng sốt cao cứ kéo dài như thế này thì sẽ rất nguy hiểm.

Y tá đưa hai mẹ con vào trong gặp bác sĩ, lấy đơn thuốc đến hiệu thuốc để lấy thuốc, sau khi truyền dịch xong là họ có thể về nhà.

"Bé con đừng sợ, không có đau chút nào đâu." Y tá đẩy kim tiêm vào tĩnh mạch ở mu bàn tay của đứa trẻ.

Hứa Dục Liên ngồi yên trong vòng tay của người lớn, nắm lấy góc áo của Hứa Kiều và mím chặt môi. Cô gái nhỏ bé kiên cường đến lạ thường và không hề phát ra một tiếng khóc nào.

Khi y tá treo bình truyền dịch lên, đứa trẻ giơ tay lên lau nước mắt cho Hứa Kiều, âm thanh trẻ con ngây thơ: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con không có đau lắm đâu."

"Hứa Kiều."

Nghe thấy có người gọi tên của mình, Hứa Kiều hoài nghi rằng mình nghe nhầm, cô không quay đầu lại.

Ngược lại là Hứa Dục Liên ngồi dậy trong vòng tay của Hứa Kiều, nhìn ra phía sau mẹ mình, mắt của cô bé chợt sáng lên.

"Mẹ ơi, mama cùng em gái tới."

Hứa Kiều giật mình một cái, cô quay đầu nhìn lại, Ôn Thiện ôm Ôn Kiểu đang đắp chăn ngủ say sưa trong ngực, mang balo trên vai đi tới.

"Tại sao hai mẹ con chị lại tới đây?" Hứa Kiều mở to miệng, rất là kinh ngạc khi nhìn thấy hai mẹ con Ôn Thiện, "Chẳng phải em đã bảo hai mẹ con chị ở trong nhà chờ hay sao?"

Ôn Thiện đặt balo xuống, dùng tay cẩn thận đỡ đầu của Ôn Kiểu rồi ngồi xuống chiếc ghế trống ở bên cạnh. Nàng nhẹ nhàng nói: "Kiểu Kiểu khóc không ngừng, con bé một mực muốn tìm chị gái cùng mẹ. Chị cũng không an tâm em một mình chăm sóc cho Hứa Dục Liên, cho nên là chị đã đưa Kiểu Kiểu đến đây cùng."

Không có gì quan trọng hơn người cùng một nhà cả.

Hứa Kiều còn muốn giải thích rằng bản thân có thể tự chăm sóc con được, nhưng khi nghĩ tới chính mình đã để quên cốc giữ nhiệt và chăn mềm giữ ấm mà nàng đưa cho ở trên taxi, cô yên lặng và ngậm miệng lại.

Trước kia, dù đứa trẻ nào bị ốm đều là cả hai người lớn cùng nhau đưa đến bệnh viện hoặc có đôi khi là một mình Ôn Thiện đưa đi. Đây là lần đầu tiên Hứa Kiều phụ trách chuyện này, vì thế trong lòng nàng thực sự là vô cùng lo lắng cho hai mẹ con cô.

Ôn Thiện giải thích rõ ràng toàn bộ, chạm vào Hứa Dục Liên bị sốt cao đến mức đáng thương, "Con gái yêu của chúng ta thế nào rồi? Có còn khó chịu không?"

Hứa Dục Liên ngồi trong vòng tay của Hứa Kiều, ngoan ngoãn lắc đầu: "Con không có khó chịu, cô y tá nói rằng ngày mai con sẽ ổn ngay thôi."

Ôn Thiện uốn lên mắt cười: "Con mạnh mẽ hơn mẹ của con nhiều, con không có khóc nhưng mẹ của con lại khóc."

Đối mặt với ánh mắt long lanh của con gái mình, Hứa Kiều xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Cô nhẹ nhàng kêu lên: "Ôn Thiện."

"Hừ hừ." Tất nhiên là Ôn Thiên không hề nể mặt đối phương rồi. Nàng đã ngàn vạn lần dặn dò Hứa Kiều phải nhớ thật kỹ là phải mang đầy đủ đồ dùng đến bệnh viện, đừng để thời tiết lạnh cóng làm ảnh hưởng đến Hứa Dục Liên. Ngược lại thì hay rồi, đối phương thực sự đã đánh rơi tất cả mọi thứ, cũng còn may là không có rớt ví tiền cùng điện thoại.

Nàng nói: "Trong balo có nước ấm cùng chăn mền, em lấy ra cho Dục Liên dùng đi."

Ôn Kiểu nằm trong ngực bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của người lớn, đứa nhỏ mơ mơ màng màng mở to mắt, khuôn mặt nhỏ duỗi ra khỏi chiếc chăn đang kê sau đầu để chắn gió. Đứa nhỏ nhìn thấy chiếc kim dày và dài cùng ống truyền dịch trong tay của Hứa Dục Liên, mím môi một cái, lập tức muốn rơi nước mắt.

"Không khóc, không khóc, chị gái của con không sao đâu." Ôn Thiện vỗ vỗ phía sau lưng của con gái mình mà dỗ dành, "Kiểu Kiểu đừng sợ."

Hứa Dục Liên nâng lên bàn tay không có truyền dịch, nắm lấy lòng bàn tay của Ôn Kiểu, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại như để dỗ dành đứa trẻ đang khóc này: "Kiểu Kiểu, Kiểu Kiểu."

Cô bé còn chưa có hiểu được nên dùng lời nói như thế nào để an ủi em gái của mình, chỉ là mỗi khi gọi Ôn Kiểu như thế này, Ôn Kiểu lập tức sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Quả nhiên, Ôn Kiểu nắm chặt lấy đầu ngón tay của Hứa Dục Liên, hô hấp gấp rút chậm rãi bình tĩnh trở lại, khuôn mặt mập mạp của đứa trẻ lộ ra phấn hồng nhàn nhạt. Đứa nhỏ lại cười lên với chị gái của mình, đôi mắt đen tròn giống như quả nho, sáng long lanh.

Thấy được nụ cười của em gái mình, tinh thần của Hứa Dục Liên lại càng thêm phấn chấn hơn. Hai đứa trẻ được học nói từ rất sớm, cho nên đã có thể biểu đạt rất nhiều ý nghĩ một cách trôi chảy và chuẩn xác. Cả hai đứa nhỏ nói chuyện không dứt, dính nhau đến nỗi không muốn tách rời. Mặc dù cổ họng của Hứa Dục Liên rất khó chịu nhưng cô bé vẫn tìm cách làm cho em gái của mình vui.

Việc qua đêm cùng con trong bệnh viện giống như là tra tấn các bậc cha mẹ về cả thể xác lẫn tinh thần. Vì luôn luôn sợ con sẽ xảy ra chuyện gì, Hứa Kiều cùng Ôn Thiện cả đêm đều không có chợp mắt. Chờ đến khi y tá rút kim tiêm ra và trời gần sáng thì họ mới đo lại nhiệt độ cho Hứa Dục Liên. Đứa nhỏ đã không còn sốt cao đến mức dọa người như ban đầu nữa, về nhà uống mấy ngày thuốc, sẽ dần dần khỏe lại.

Nghe thấy những lời này của y tá, thân thể của Hứa Kiều đột nhiên mềm nhũn. Hốc mắt của cô chậm rãi đỏ, nhẹ nhàng hôn lên mặt của Hứa Dục Liên cùng Ôn Kiểu đang ngủ say sưa ở bên trong phòng, thật may mắn vì không có chuyện gì xấu xảy ra.

Nắng sớm phá vỡ màn đêm một chút xíu, bệnh viện lạnh lẽo sáng lên, mang lại chút sức sống của con người.

Ôn Thiện đau lòng sờ lên gương mặt tiều tụy của cô: "Hứa Kiều, không sao cả, có chị ở đây rồi, hai đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì đâu."

Người lớn dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng cũng có lúc yếu đuối như một đứa trẻ con mà thôi.

Hứa Kiều tựa đầu vào vai của nàng, uất nghẹn dụi dụi hai mắt: "Ôn Thiện, nuôi con mệt mỏi quá."

Ôn Thiện dịu dàng nhìn đối phương, nắm lấy tay của cô mà nói: "Chúng ta đều là những người lần đầu làm mẹ, thực sự còn rất nhiều thứ phải học. Nhưng không sao cả, Hứa Kiều, chúng ta hãy kiên nhẫn, chậm rãi nuôi dạy hai đứa con gái của chúng ta khôn lớn, có được không?"

Hứa Kiều nhẹ nhàng gật đầu, trở tay cùng Ôn Thiện mười ngón tay đan chặt vào nhau. Cô trầm tĩnh lại: "Đêm nay chúng ta hãy cùng nhau trải qua một đêm giao thừa thật vui vẻ. "

"Ừm, vậy hãy nghĩ xem nên ăn gì?" Ôn Thiện nhỏ giọng nói với cô, bàn bạc về buổi đoàn viên tối nay và mong chờ một năm mới đến như những năm trước.