Người Em Chọn Là... Anh Ấy!

Người Em Chọn Là... Anh Ấy! - Chương 2: Rung động?




Thứ 2 đầu tuần.



Hôm nay nó đến lớp sớm vì tới lịch trực của nó rồi, đang bước vào cửa ở đâu cái đầu của hắn(Huy) thò ra.



-Hi, Nhung đến sớm nhờ.



-À, này tôi trực.



-Nhung, tôi có chuyện muốn nói.



-Có gì tí nói sau tôi phải trực lớp rồi.



-Để tôi giúp cậu.



-Thôi không cần đâu tôi tự làm được, hơn nữa tôi muốn yên ổn ai lại dám cậu ấm nhà họ Phạm đi làm việc này được.- nó nói giọng châm chọc như mỉa mai nhưng mà nó đùa thôi.



-Này…



-Thôi đùa đấy tôi làm đây chớ tí nữa bị phạt thì khổ.- vừa nói xong nó quay đi ai ngờ vấp trúng cạnh bàn và….



Nó nhắm tịt mắt chuẩn bị tinh thần tiếp đất nhưng sao ngã mà không đau nhỉ?



Nó từ từ mở mắt, trước mắt nó đang là bản zoom của hắn. Mặt nó nóng rang tim cũng đập nhanh. Dáng đứng cũng đẹp lắm chứ, hiện tại hắn đang ôm nó còn nó ôi thôi không biết gì luôn.



‘Sao trời nóng thế’- nó nghĩ



-À….à….- nó lắp bắp nói không nên lời.



Hắn giật mình buông nó ra.



-Xin…xin lỗi…tôi thấy cậu sắp ngã nên đỡ.



-À…à…không có gì tôi cảm ơn.



-Trực nhật chứ nhỉ?



-Phải rồi, làm thôi.- đến bây giờ nó vẫn còn cảm giác đó tại sao, tại sao khi nằm trên lưng cậu nó không có cảm giác gì hết nhưng mà tại sao?



Hắn cầm khăn lau bản vì nó lùn hơn hắn 1 cái đầu nên lau bảng cũng có chút khó khăn. Hắn lau nó lại lấy phấn viết lên, hắn lại phải lau cứ như thế nó chọc hắn tức điên:



-Này có thôi không hả? tôi khỏi giúp đấy nhá.



-Thôi đùa tí thôi mà làm ghê.- nó bỉu môi.



Nó lủi thủi đi quét lớp ai ngờ tông trúng cạnh bàn giáo viên làm bình hoa rơi và…



CHOANG



Nó giật ngồi bệch xuống sàn. Mắt nó rưng rưng sắp khóc:



-Huy ơi, làm sao đây? Lỡ bị phạt thì sao?



Thật ra nó rất yếu đuối, chỉ 1 chuyện bé thôi cũng đủ làm cho nó gào rống cả ngày.



-Không sao đâu có gì tí tôi chịu cho.



-Không được cái này do tôi làm vở mà.-nó khóc lớn hơn



Huy choàng tay qua ôm nó:



-Con nít quá đi, vỡ rồi thì mua cái mới.



-Nhưng mà….



-Không nhưng nhị gì hết mua rồi đền lại cho lớp chứ không sao đâu mà phải khóc.



Hức…hức…. Nó cũng dần nín.



-Dọn mảnh vỡ đi chớ đạp trúng đấy.




-Á.



Nó là chúa hậu đậu hay sao ấy, cầm mãnh sứ cũng không cẩn thận làm đứt tay.



-Có sao không, phải cẩn thận chứ.



Hắn cầm tay chảy máu của nó đưa lên miệng, hành động đó làm cho tim nó đập liên hồi, mắt nó nhìn chằm chằm hắn, bây giờ nó mới biết khuôn mặt của hắn thật hoàn hảo, hoàn hảo đến từ milimet.



-Không sao rồi, may mà không sâu lắm.



Hắn lấy trong túi ra miếng băng cá nhân có hình trái tim băng cho nó.



Tiếng của hắn làm nó trở về thực tại.



-Hả à ừ, cảm ơn cậu.



-Không có gì.



Ngoài cửa cậu đã thấy, cậu đau lắm đau vì cậu không phải là người đỡ nó, là người băng viết thương cho nó, và cậu biết cậu không phải là người mà nó…cậu quay lưng bỏ về lớp



Reng….



Học sinh bắt đầu ùa vào lớp.



-Huy ơi, tôi sợ lắm.



-Không sao có tôi rồi mà, không sao đâu.



-Tada, nay mày đến sớm quá Nhung nhỉ?- câu hỏi có chút châm biến của con bạn thân nó, An.



-Ui, ai lại như mày, đúng là…sâu lười.- nó cũng chả kém.



-Hừ chả thèm chấp với mày.- nhỏ biết thân biết phận đấu võ mồm không lại nó nên bỏ về chỗ.




Giọng của Thảo Mai lớp trưởng lên cắt đứt cuộc trò chuyện:



-Cả lớp nghiêm.



-Mời ngồi.-Thầy chủ nhiệm lớp nó, thầy rất khó tính, độc ác (trong mắt nó là vậy) vì hồi thằng Hoàng vi phạm đồng phục thầy đã cho chạy 10 vòng sân (sân trường rất rộng 1 vòng 500m).



-Bình hoa của lớp đâu rồi.



Cả lớp ngồi im phăng phắt.



-Tôi hỏi lại bình hoa của lớp đâu.



Nó đứng dậy lắp bắp:



-Dạ…thưa…thưa thầy do em bất cẩn làm vỡ rồi ạ.



-Vậy sao, thế thì chạy 10 vòng sân và mai mua bình mới. – thầy nhàn nhạt trả lời.



Hắn đứng dậy nói:



-Dạ thưa thầy,cái bình do em làm vỡ, không phải bạn ấy đâu ạ. – nó tròn mắt quay qua nhìn hắn, hắn chỉ nhe răng cười.



Thịch…tim nó lại lỡ nhịp rồi.



‘Chắc mai phải đi khám quá…có khi nào mình bị bệnh tim không nhờ…ôi no’



Còn chút ý trí nó cãi lại:



-Không phải, là do em làm ạ.



-Là em, không phải bạn ấy.



-là em.




-Em làm.



-Thôi…Hai em ra chạy 10 vòng sân cho tôi.- ông thầy quát lên.



-Dạ.- nó thất thiểu bước ra.



Ngoài sân trời bắt đầu nắng chang chang.



-Huy cái bình….- nó chưa nói hết câu đã bị ngón tay của hắn chặn lại.



-Không sao do tôi làm mà, thôi chạy nào.



Nó và hắn bắt đầu chạy.



1 vòng



2 vòng







10 vòng



10 vòng đã hoàn thành sau 2 tiếng đồng hồ.



---------quay lại 1 chút--------



Vòng thứ 4:



-Nhung này, cậu mệt không.- hắn chạy trước ngoảnh mặt lại hỏi nó.



-Không sao, cậu quay lên đi.- nó miệng thì nói không sao nhưng chân thì rã rời rồi.



Hắn cầm cổ tay nó kéo chạy đi.



-Này, cậu làm cái gì đấy hả? bỏ ra ngay.



-Yên nào như thế chạy sẽ nhanh hơn.



Không hiểu sao nó lại nghe lời thế nhỉ? Chắc muốn chạy nhanh hơn rồi.



Trên phòng học 11a1 có đôi mắt cứ nhìn hai con người dưới sân miết thôi, trong tim như có cái gì đâm vào ấy.



-------------hiện tại-----------



Buổi học cũng kết thúc từ 1 tiếng trước rồi, hiện tại trên sân trường chỉ còn nó và hắn ngồi dưới gốc cây.



-Cậu mệt rồi phải không, để tôi đi mua nước.



-Ở lại đi…-hắn đang đứng dậy thì nó nắm tay cậu và kéo lại cứ thế cậu mất thăng bằng và…- um…



Môi chạm môi.



Mặt nó nóng rang đẩy hắn ra.



-Xin…xin lỗi cậu tôi không cố ý.- nhìn hắn lắp bắp như gà mắt tóc mà thấy thương.



-Kh…không sao đâu.- mặt nó giờ như 2 trái cà chua đến mùa thu hoạch, đỏ mọng.



Lại là cậu, cậu lại nhìn thấy nữa rồi. Cậu đợi nó cùng về nhưng xem ra vô ít rồi, bởi lẽ có người đã chiếm luôn phần của cậu rồi.



Cậu nhìn nó có người lại nhìn cậu, An chính là nhỏ.



Nhỏ đau lắm, nhỏ có gì thua nó mà sao cậu cứ luôn hướng về nó, chưa nhìn nhỏ thậm trí chỉ 1 lần cũng không.



Cái tình yêu giữa 4 con người này là sao đây?