Người Đuổi Thi

Chương 4: Biến cố




Lão Trương thần sắc ngưng trọng lấy từ bao hành lý của Lưu Tiến ra thanh dao mổ heo, hết sức tập trung tinh thần nhìn chằm chằm chung quanh.

Cái chuôi này đao là của Vương đồ tể ở trấn trên, Vương đồ tể đã mấy chục năm làm nghề giết mổ gia súc, về sau Trương lão đầu lấy một con dao mới và mười văn tiền mới mua được dao của hắn.

Lão Trương đem chuông dẫn hồn ném cho Lưu Tiến nghiêm túc nói: "Bây giờ ta sẽ đi trước mở đường, ngươi dẫn thi thể đi theo sau, cảnh giác một chút, không cẩn thận tối nay chúng ta sẽ chôn thân ở nơi này."

"Phải trông chừng thi thể cẩn thận đó, người bị thương một chút cũng không sao, uy tín trong công việc không thể đánh mất được!"

Lưu Tiến gật gật đầu, theo bản năng đón lấy chuông, lại không cầm được chắc, tung hứng mấy lần thiếu chút nữa rơi xuống.

Hắn nhìn kỹ, quả nhiên cái đường chỉ đen kia lại hiện lên hướng vào lòng bàn tay, hắn đang muốn gọi lão Trương, lại bị Trương lão đầu không để ý mà quát lớn một tiếng im lặng!

Lưu Tiến bị dọa không dám gọi tiếp, thầm nghĩ một chút âm khí này chắc không vấn đề gì, cũng không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục kiên trì đuổi thi.

Hai người mang theo một hàng thi thể thật cẩn thận đi qua bãi tha ma, bỗng nhiên một con quạ đen không biết từ đâu bay ra, dọa Lưu Tiến nhảy dựng.

Không đợi hắn định thần trở lại, bỗng nhiên gió lớn nổi lên, thổi cát bụi bay tứ tung đầy trời khiến hia người không mở nổi mắt.

Đợi cho gió to ngừng lại, chỉ thấy mười lá khống thi phù dán trên đầu mấy thi thể đã không cánh mà bay.

Khống thi phù chỉ là một loại bùa rất đơn giản trong các loại bùa, chỉ có thể điều khiển mấy cái hành thi không có đạo hạnh.

Lão Trương thấy thế kêu to không tốt!

Chỉ thấy vài đạo ánh sáng xanh đang bay lượn lờ xung quanh thi thể, Lão Trương cầm trong tay dao giết heo, nhanh chóng chạy lại chỗ mấy cái xác, liên tục chém dao vào những đạo ánh sáng đó.

Dao này mang sát nghiệt rất nặng hay còn gọi là sát sinh đao, sát khí trên dao là khắc tinh của mấy thứ bẩn thỉu.

Lão Trương mặc dù chém dao rất nhanh, nhưng vẫn là có hai đạo ánh sáng xanh chui được vào hai cỗ thi thể đi sau cùng.

Đột nhiên hai cái xác này bỗng đứng thẳng lên, Lão Trương thấy thế, từ trong người lấy ra một nắm đậu đỏ, rồi liền ném thẳng lên hai cỗ thi thể.

Hai cái xác giống như là chuột thấy mèo vậy, sợ tới mức nhảy lên chồm chồm, rồi một mạch nhảy thẳng vào trong rừng.

"Dám đoạt thi thể của lão tử, ta đánh ngươi ngu luôn!" Trương lão mắng một tiếng, cầm theo dao giết heo đuổi theo, không thèm quay đầu lại mà dặn Lưu Tiến: "Thằng ngốc, coi chừng cẩn thận đám thi thể này đó!"

Lưu Tiến run rẩy đồng ý một tiếng, sau đó lấy từ trong bao hành lý một cái sừng trâu, lại tìm trên mặt đất được một tảng đá. (Đánh quái bằng đá thì chịu rồi!)

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi vẫn không thấy Lão Trương trở về.

Đúng lúc này, trong đám thi thể có một cái tự nhiên nhảy lên, Lưu Tiến sợ quá liền hét lên một tiếng.

Cái xác kia hướng Lưu Tiến mà nhảy tới, mấy ngón tay cứng nhắc hướng thẳng đến cổ của hắn.

Lưu Tiến sợ tới mức quay đầu chạy, nhưng chạy được vài bước hắn đột nhiên nhớ ra nếu mình mà chạy thì không phải mấy cái thi thể kia có thể bị bọn quỷ quái tùy ý nhập vào?



Lưu Tiến khẽ cắn môi, giơ lên sừng trâu, chờ đúng lúc thi thể kia nhảy tới đánh một cái vào đầu.

Trong tình huống có chuẩn bị trước, đánh cho cái xác kia nằm luôn trên mặt đất, Lưu Tiến đem luôn cái sừng trâu đặt lên miệng cái xác, sau đó, dùng tảng đá bên tay phải đập mạnh xuống.

Tiếng răng gãy vang lên, trước giờ luôn rèn luyện sức khỏe đã có tác dụng, chỉ một đòn Lưu Tiến đã đánh gãy răng cái xác này.

Nhưng sừng trâu luôn luôn phải để trên miệng cái xác mới có hiệu quả, thấy thi thể chuẩn bị đứng lên một lần nữa, hắn lại dùng tảng đá đập thêm một cái.

Chỉ có điều lần này tảng đá không đập trúng sừng trâu mà lại tìm tới tay của hắn để thăm hỏi. Đúng là vác đá đập tay mình.

Lưu Tiến đau quá kêu to một tiếng, đúng lúc này cái thi thể kia bật dậy, đè hắn ở dưới thân.

Có điều, cái tay cứng ngắc kia vẫn còn chưa đâm trúng Lưu Tiến mà lại đâm trượt lên mặt đất. Cái mặt cứng ngắc của xác chết như muốn dán lên mặt Lưu Tiến.

Một người một thi liền cứ như vậy giằng co.

Nhưng mà không đợi Lưu Tiến tìm ra cách thoát khỏi nguy hiểm, biến cố lại phát sinh.

Chỉ thấy vô số hắc khí biến hóa kỳ lạ lại giống như thống nhất từ trước cùng xông về phía Lưu Tiến, lại không ngừng dũng mãnh tiến vào cánh tay trái bị thương của hắn.

Lưu Tiến bị dọa ngu người, nhiều âm khí như vậy xâm nhập, hắn hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn liều mạng giãy dụa, nhưng con kia hung thi như cũng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, chủ động nhảy lên, hay tay nhắm ngya Lưu Tiến mà vồ xuống.

Lưu Tiến liền bắt lấy cơ hội này, nhanh chóng lăn qua bên phải, né tránh đòn công kích này của hung thi.

Nhưng mà hung thi cũng không hề bỏ qua, lại tiếp tục nhào tới, lúc này Lưu Tiến đã là sức cùng lực kiệt, cuối cùng là trốn không thoát.

Trong lúc bối rối, hắn sợ tới mức lấy tay trái che mắt còn tay phải quơ loạn xạ, hành động tưởng chừng như ngu ngốc, muốn đẩy con hung thi đang xông lại đây.

Chờ nửa ngày, vẫn không cảm thấy đau đơn như trong suy nghĩ.

Lưu Tiến hơi mở ra hai đầu ngón tay trái, theo kẽ hở giữa hai ngón tay chỉ thấy trước người có nhiều thêm vài đạo thân ảnh.

Đó là những cái hoạt thi khác không bị thi biến!

Lưu Tiến hạ tay xuống, có chút không kịp phản ứng với một màn quái dị trước mắt.

Một đám hành thi đem một con hung thi đè dưới đất như muốn tháo ra làm tám khối.

Nhưng đám này hành thi sao có thể là đối thủ của con hung thi đang phát cuông kia. Mắt thấy con hung thi sẽ vùng ra được cái ôm chặt của mấy con hành thi, Lưu Tiến sợ tới mức điên cuồng lùi lại ra sau, đồng thời tay trái còn không ngừng khua khoắng loạn xạ.

Đúng lúc này, một màn quỷ dị phát sinh, chỉ thấy Lưu Tiến mỗi một lần vung vẩy cánh tay, lực lượng của đám hành thi dường như lại mạnh thêm một phần, lại cứng rắn đem con hung thi đè chặt xuống.

Lưu Tiến ngẩn người, thần sắc dần dần trở lên bình tĩnh một chút. Hắn thử vung vẩy cánh tay, cái này hành thi dường như cùng hắn tâm linh tương thông, mạnh mẽ nhào về phía trước đánh xuống.

Lưu Tiến lá gan liền lớn hơn, tiến lên chiến đấu, nhưng lại thấy những cái này hành thi đồng thời mọc ra lông trắng.



Trương lão đầu có nói, thi thể mọc ra lông trắng đó là điềm báo sắp xảy ra thi biến.

Kế tiếp là móng tay dài ra, sau đó tới răng nanh.

Lưu Tiến hoảng hồn, một con hung thi đã gần như muốn mạng của hắn, nếu là một đống cương thi thì phải làm sao?

Gạo nếp!

Lưu Tiến đột nhiên nhớ tới gạo nếp có thể xua đuổi thi khí.

Hắn vội vàng lấy gạo nếp ra, cắn môi xông lên ném vào mặt con hung thi trước đó đã công kích hắn.

Những con hành thi khác tạm thời sẽ không tạo thành uy hiếp với hắn nhưng con hung thi này thì không giống như vậy.

Khi gạo nếp rơi vào mặt con hung thi kia, nó vậy mà phát ra tiếng hét thê thảm, nhưng cả người đang bị những con hành thi khác đè ép trên mặt đất nên chỉ có thể nằm đó kêu rên.

Lưu Tiến nhân cơ hội đó, nhặt sừng trâu trên mặt đất nhét vào miệng nó, đồng thời nhặt lên tảng đá lúc trước, sau đó lấy hết sức đập thật mạnh vào sừng trâu.

Sừng trâu đập nát răng nanh của hung thi, theo đó chui vào trong miệng nó.

Nguyên còn đang giãy dụa kịch liệt hung thi, đột nhiên không động đậy nữa, một đạo ánh sáng xanh phóng lên cao biến mất.

“Thằng ngốc, ngươi không sao chứ?” Đúng lúc này, tiếng nói của Trương lão đầu truyền tới.

Lưu Tiến sợ tới mức giật mình, đặt mông ngồi ở trên mặt đất.

Những cái hành thi này cũng giống như con rối đứt dây bình thường, ngã vào trên mặt đất.

Trương lão đầu gạt ra cỏ dại, chui đầu ra tới, phía sau là hai khối thi thể đã được dán khống thi phù.

Lão Trương nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất, nghi hoặc nói: “Sao lại biến thành như vậy?”

Lưu Tiến run giọng nói: “Sau khi ngươi đi rồi, lại có một con thi thể bị thi biến, ta …”

Nói tới đây, hắn đột nhiên không nói nổi nữa. Lúc này, trong lòng hắn rất loạn.

Lão Trương có nói qua, cùng thi thể tiếp xúc, không tránh khỏi chuyện bị âm khí ăn mòn, nhưng trong quá trình dài dòng này, chỉ cần điều dưỡng thân thể thật tốt liện không có gì đáng ngại.

Nhưng hôm nay, hắn bị nhiều như vậy âm khí nhập thể, liệu bản thân còn có thể sống sao?

Trương lão đầu đến gần, nhìn thi thể phỏng đoán: “Cho nên ngươi dùng sừng trâu và gạo nếp để chế phục con hung thi này?”

Lưu Tiến gật gật đầu, vốn tưởng rằng lão Trương sẽ khen ngợi hắn một hồi, dù cho hắn không hề có chút tâm tình vui vẻ nào.

Ai ngờ lão Trương lại gõ vào trên đầu hắn một cái rồi cao giọng trách cứ: “Thằng ngốc này, không biết hạ thủ lưu tình sao? Cái thi thể này là của Trần gia, Trần gia cơ nghiệp ở trong trấn có chút còn lớn hơn so với Lý gia, ngươi làm thi thể thành như vậy làm sao mà lấy tiền? Không chừng chúng ta còn phải bồi thường thêm đâu này!”