Nàng có chút cổ quái quay đầu lại, quả nhiên thấy một con chồn vàng đang chắp tay, thu đuôi, cúi đầu đứng ở ven đường.
Bộ dáng nhìn rất đứng đắn!
Trương lão đầu từng nói qua, chồn vàng là một trong ngũ tiên, tu luyện có một chút thành tựu sẽ tìm người để được sắc phong.
Cái gọi là sắc phong chính là con người nhìn nó và nói nó giống người hay giống thần.
Theo truyền thuyết, nếu người được hỏi nói nó giống người, vậy thành quả tu luyện của nó coi như bỏ; nhưng nếu trả lời nói nó giống thần, vậy thì nó sẽ biến thành tiên, cũng chính là hoàng đại tiên mà mọi người vẫn gọi.
Nếu như con chồn không thể thành tiên, vậy trong nhà người được hỏi sẽ bị nó quấy phá, chó gà không yên. Ai bảo ngươi huỷ đi thành quả tu luyện của nó; nhưng nếu thuận lợi thành tiên vậy người đó cũng chưa chắc sẽ được sống tốt đẹp, sẽ bị nó đeo bám cả đời.
Nhưng nếu không trả lời nó giống cái gì, vậy thì con chồn sẽ biến thành người đó mà người đó thì biến thành chồn.
Nói chung dù thế nào thì người được hỏi cũng không có kết quả tốt đẹp.
Lưu Hồng nhớ rằng lão Trương từng nói, có người đàn ông say rượu từng doạ chạy được chồn vàng, nàng cười cười nói: “Ta thấy ngươi giống cái roi* quất ngựa màu đen.”
(*Trong tiếng Trung, tiên đồng âm của hai từ thần tiên và roi.)
Quả nhiên, đúng như lời đồn, con chồn vừa nghe thế liền quay đầu chạy.
Nhưng lúc này, rất nhiều âm khí tạo thành một cái lồng giam nó lại.
“Ngươi hỏi xong rồi, ta cũng đã trả lời, bây giờ đến lượt ta hỏi.” Thanh âm lạnh lùng giống như là hồ băng dưới địa ngục, trong trẻo nhưng lạnh tới tận xương tuỷ, âm khí bao bọc xung quanh người nàng, hỏi:”Vậy ngươi thấy ta giống người hay là giống quỷ?”
Con chồn hoảng loạn cất tiếng: “Giống … Giống, giống người … Không, không thần tiên! Giống thần tiên!”
Lưu Hồng nở nụ cười khinh miệt.
Hoàng đại tiên ư? Hừ, ngươi thành tiên thì mới là hoàng đại tiên, bây giờ ngươi cũng chỉ là một con súc sinh có chút đạo hạnh mà thôi.
So sánh với loại người không ra người, quỷ không ra quỷ như ta, ta có lý do gì phải sợ ngươi chứ?
Lưu Hồng cười lạnh nói: “Nghe nói, những người bị loài chồn các ngươi hỏi đều không có một con đường tốt nào có thể chọn?”
Con chồn ngơ ngác không hiểu ý của Lưu Hồng.
Lưu Hồng nói: “Vậy thì ta cũng không cần phải giữ mạng của ngươi rồi.”
Sau đó lồng giam bằng âm khí bắt đầu thu nhỏ lại, sắp sửa đem toàn thân con chồn ép bẹp.
Nó vội vàng cầu xin: “Đại … tiên, đại tiên! Xin đừng giết tiểu nhân, chỉ cần không giết tiểu nhân thôi ạ!”
Lưu Hồng dừng lại hỏi: “Nhưng mà … ta giữ ngươi lại thì có tác dụng gì đây?”
Con chồn thở gấp từng hơi lắp bắp nói: “Sẽ làm đầy tớ của đại tiên, đại tiên chỉ đâu ta đánh đó.”
“Nhỡ ngươi lừa ta thì sao?”
Con chồn vội vàng đáp: “Tiểu nhân có thể thề.”
Lưu Hồng nhíu mày: “Thề? Ai chẳng thề được, lời thề đáng tin sao?”
Con chồn tiếp tục cầu xin: “Tiểu nhân và đại tiên khác nhau. Ngài là người, là vạn vật đứng đầu. Tiểu nhân chỉ là một con yêu quái nhỏ, nếu còn muốn thành tiên thì không thể làm trái lời thề, nếu không cả đời cũng không thể thành tiên, chỉ có thể làm một con yêu quái.”
Lưu Hồng gật đầu, đe doạ nó: “Được, nếu như ngươi lừa ta, ta sẽ rút xương lột da ngươi, đem da làm thành khăn quàng cổ.”
Con chồn run lên: “Xin hỏi tên của ngài là gì?”
“Lưu Hồng.”
Con chồn liền gật đầu liên tục.
“Tiểu nhân Hoàng Thuân, thề, tự nguyện trở thành huynh … đệ …”
Ánh mắt của Lưu Hồng chợt sắc lạnh.
Con chồn vội rụt cổ: “Tự nguyện trở thành người hầu của Lưu Hồng, nghe theo tất cả mệnh lệnh của Lưu Hồng. Nếu vi phạm lời thề này, Hoàng Thuân suốt đời không thể thành tiên, cũng không thể chết già.”
Con chồn Hoàng Thuân cũng bất chấp tất cả, vừ thề xong nó liền suy sụp ngồi bệt xuống đất.
Lưu Hồng vừa ý gật đầu.
“Hoàng Thuân sao ngươi lại có thể lấy một cái tên khó nghe như vậy.”
Con chồn im lặng không dám phản bác, tên của ngươi thì dễ nghe sao?
Lưu Hồng thấy nó không nói gì cũng thôi, mở túi ra nói: “Ta đang đi lên trên trấn, ngươi theo ta đi!”
Hoàng Thuân bất đắc dĩ chui vào trong túi.
Trên đường đi, Lưu Hồng hỏi nó: “Nghe nói lúc ngươi đánh rắm rất thối. Thật sự là rất thối sao?”
Hoàng Thuân vẫn còn bực mình nên không nói gì.
Lưu Hồng cũng không để ý đến nó mà tiếp tục nói: “Ta là người yêu sự sạch sẽ, trừ trường hợp bất đắc dĩ, nếu ta mà ngửi được một chút mùi thối nào từ ngươi, ta sẽ cắt cái mông của ngươi xuống, tìm đầy hoa thơm cỏ lạ mà nhét vào đó, hiểu chưa?”
Hoàng Thuân không trả lời mà nhanh như chớp chui ra khỏi túi, hướng theo một con đường nhỏ chạy thật nhanh.
Lưu Hồng cũng không vội, đứng lại chờ nó.
Không lâu sau, nó trở lại, cả người ướt sũng, trên người còn có mùi gì đó gay mũi.
“Cái mùi quái quỷ gì vậy?” Lưu Hồng bày ra vẻ mặt khó chịu, bịt mũi.
Hoàng Thuân bất đắc dĩ nói: “Làm theo lời của đại tiên, tắm rửa sạch sẽ, còn thoa thêm chút hương hoa.”
Lưu Hồng không còn gì để nói, cái này là nó thoa thêm hay nó trát bao nhiêu hương hoa vậy? Nàng tỏ ra chán ghét phất tay: “Tránh xa ta ra một chút! Mà đừng có gọi ta là đại tiên, cứ gọi chủ nhân đi!”
Hoàng Thuân trợn trắng mắt không nói lên lời.
Lưu Hồng biết nó không phục, liền cười nói: “Ngươi đừng nhìn ta bằng con mắt đó! Với chút đạo hành cỏn con của ngươi, âm khí của ta dùng để trang trí trong mắt ngươi sao?”
Hoàng Thuân trưng ra bộ mặt đau khổ: “Có trời đất làm chứng, đại tiên … à không chủ nhân, ngươi thật sự giống như người bình thường a. Chỉ khi ngươi dùng đến sức mạnh mới thấy được mà thôi.”
Lưu Hồng kinh ngạc, tên vô dụng như Triệu Bích Long còn có thể nhìn thấy âm khí của nàng, sao con chồn này lại không thấy.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra.
Nàng lấy ra từ trong người tấm ngọc bài mà Triệu Bích Long đưa cho, để nó xuống rồi lùi lại một chút.
Hoàng Thuân như là gặp quỷ vậy, bị doạ cho liên tục lùi lại mà trốn.
Không cần Hoàng Thuân phải nói, Lưu Hồng bây giờ đã hiểu.
Cái này là ngọc bài mang đến tác dụng.
Nàng lại cất ngọc bài vào người thầm nghĩ, Triệu Bích Long cũng không có lừa mình đâu.
Vì vậy, chỉ cần giải quyết xong chuyện này, nghỉ ngơi cho bình phục vết thương trong người, phải nghĩ cách tìm được Triệu Bích Long rồi mang cả hắn và Sở Ngũ đưa tới núi Long hổ.
Cuối cùng là bớt chút thời gian lên núi Táng Long xem sao.
Trước mắt cứ tính vậy đã!
Dù là trong lòng nàng biết rõ, Triệu Bích Long khả năng tám chín phần là đã toi rồi nhưng nàng vẫn ôm một chút hi vọng. Biết đâu tên đó còn ẩn giấu chút gì, có thể sống sót được.