Hai ngày sau.
Trấn Long Tuyền.
“Sư huynh, nơi này là nhà của ngươi à? Sư phụ của chúng ta có ở đay không?”
Lưu Hồng cùng với Sở Ngũ đang đi trên đường lớn.
Lưu Hồng lắc đầu nói: “Trước đây, ta cùng sư phụ ở tại đây.”
“Nhưng ta không phải đạo sĩ, ta là người đuổi thi, sư phụ ta cũng vậy.”
Sở Ngũ gãi đầu: “Là người mà người sống không lại gần, người quen thì tránh mặt sao?”
Lưu Hồng thản nhiên nói: “Người âm mượn đường, người dương lảng tránh.”
Sở Ngũ a một tiếng: “Không có việc gì, ta cũng có thể học được, Triệu đạo trưởng không phải nói là hiểu một pháp thì vạn pháp đều thông hay sao?”
Lưu Hồng lắc đầu nói: “Ta sẽ đem ngươi đi Long hổ sơn, học tại sư phụ của Triệu Bích Long. Thiên sư phủ của Long hổ sơn là đạo gia chính thống, đó mới là đại đạo, mà người đuổi thi chỉ là một loại tiểu đạo mà thôi.”
Sở Ngũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy được, học xong lại trở về dạy lại cho sư huynh, như vậy hai ta đều có thể đi vào đại đạo.”
Lưu Hồng cười gật đầu.
Hai người về tới nhà của Lưu Hồng, mới đi không đến nửa tháng nhưng bụi rất nhiều.
Mạng nhện đã giăng được nửa gian phòng.
Vừa vào nhà, Sở Kiệt tò mò đánh giá bốn phía, mà chuyện Lưu Hồng làm đầu tiên là cẩn thận lau lại mấy cái bài vị, vứt số hoa quả thờ đã thối đi.
Tiếp đó, lấy chổi bắt đầu dọn dẹp.
Phòng ở trở lại trạng thái ban đầu làm Lưu Hồng có chút hốt hoảng.
Nàng cảm thấy tất cả chi như một giấc mơ, như là nàng chỉ vừa trở về từ nhà lão Trương, chuẩn bị đi ngủ.
Mà mặt trời oi nồng cũng sẽ gọi mình dậy đúng giờ.
Những chuyện như lão nhân mất tích, Triệu Bích Long đi chịu chết, âm khí nhập thể cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nàng cảm thấy hơi mệt, cũng không đi qua xem nhà của lão nhân, muốn ngủ một giấc.
Nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu xuống, bỗng nhiên nàng nhớ ra một việc.
Nàng vội rời khỏi nhà đi lên núi.
Đi vào ngọn núi không tên ở gần nhà nàng.
Núi không cao, nhưng cây cối trên núi rậm rạp, thậm chí có chỗ ánh mặt trời không chiếu được xuống đất.
Nàng vẫn thường lấy ván làm cửa sổ từ đây, lúc trước còn cần rìu, giờ thì nàng chỉ cần dùng âm khí cũng có thể lấy được một tấm gỗ bằng phẳng.
Lưu Hồng không trở về ngay mà cầm theo tấm ván gỗ đi lên núi.
Bởi vì trên núi có thứ vô cùng quan trọng với nàng.
Hai ngôi mộ.
Cha và mẹ chôn chung một ngôi, còn anh trai chôn ở ngôi bên cạnh.
Nàng dọn cỏ trên hai nấm mộ, ngồi xuống kể những chuyện vừa xảy ra, giống như đang nói chuyện nhà hàng ngày vậy.
Sau đó, tới trước mộ anh trai nàng nói lời xin lỗi rồi trở về.
Từ trước tới giờ đều như vậy, nhưng mà, hôm nay nàng cảm thấy có gì đó khang khác.
Nàng xoay người nhìn đường lên núi.
Hiện giờ đối với âm khí, nàng rất mẫn cảm, nàng cảm nhận được âm khí trên ngọn núi có chút nhiều.
Có âm khí tức là có quỷ.
Nàng chần chờ một chút cuối cùng cũng không làm gì.
Nếu là mọi người đã đi đầu thai, vậy nơi này cũng chỉ là nơi cho nàng gửi gắm thương nhớ về bọn họ.
Mà nếu chưa đi, như vậy họ có thêm hàng xóm chắc cũng vui hơn. Dù sao ở trong trấn nhiều năm như vậy cũng không xảy ra chuyện gì.
Nàng hướng về phía núi, quỳ xuống, cung kính nói: “Quỷ núi, thần núi, hi vọng các ngươi có thể cùng người nhà của ta chung sống vui vẻ! Khi tới tết thanh minh ta sẽ mang nhiều hơn chút tiền giấy cùng đồ lễ đến cho các ngươi.”
Ngay khi Lưu Hồng đang chuẩn bị xoay người xuống núi, nàng bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đột nhiên nàng quay ngoắt lại, nhưng bốn phía chẳng có gì.
Nàng nghi ngờ, thầm nghĩ hay là do mình quá mệt mỏi sinh ra ảo giác?
Khi về nhà nàng còn mang theo chút đồ ăn, cùng ăn cơm với Sở Ngũ, sau đó dùng tấm ván làm cửa sổ rồi đi ngủ.
Mà Sở Ngũ không chịu được buồn chán liền ra ngoài đi dạo.
Khi đêm xuống, Lưu Hồng tỉnh lại, thấy Sở Ngũ đang nằm ngủ cạnh mình.
Nàng cũng không ra khỏi giường mà tiếp tục nhắm mắt lại.
Chịu được yên tĩnh cũng chính là ưu điểm của Lưu Hồng.
Bỗng, nàng nghe tiếng tấm ván gỗ rạn nứt.
Ngay sau đó, một cơn gió nổi lên, tấm ván gỗ rơi trên mặt đất.
Lưu Hồng nhếch miệng.
Khó trách nàng không bắt được tên vẫn trêu chọc nàng, hoá ra là có quỷ giở trò.
Nhưng nàng cũng không hiểu, con quỷ nào nhàn rỗi đến mức đi trộm tấm ván của nàng.
Nàng nhanh chóng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bóng trắng cách đó không xa đang nấp sau một thân cây.
Lưu Hồng chỉ nhẹ ngón tay, một tia âm khí chui ra.
“Chờ ta bắt được ngươi nhất định phải đánh cho mông ngươi nở hoa.”
Nàng rón rén bước xuống giường. Có lẽ Sở Ngũ đã rất mệt mỏi, vẫn ngủ rất say.
Khi nàng đi tới sau thân cây quả nhiên bóng trắng đó đã biến mất.
Nàng còn nhớ lão Trương có nói, sát linh màu đỏ, âm linh màu đen, oán linh thì màu xanh.
Trừ ba loại này ra thì còn có một loại khác là phược linh có màu trắng giống như hồn phách bình thường.
Nhưng khác với hồn phách bình thường không có năng lực gì, phược linh khi ở trên địa bàn của nó thì cũng rất mạnh.
Nhưng mà địa bàn hoạt động của phược linh lại không rộng.
Lã trương cũng nói qua, phược linh rất đáng thương. Là đột tử mà chết, nhưng tính tình hiền lành, không có oán niệm hay sát khí.
Nhưng vì không thể buông bỏ một sự việc nào đó mà tự nguyện chỉ hoạt động ở phạm vi nhất định, không đi đầu thai.
Đương nhiên cũng có người biến thành phược linh nhưng trong lòng mang oán khí hoặc sát khí, đó gọi là địa sát linh hoặc địa oán linh.
Trong lòng bọn họ có sự hận thù.
Lưu Hồng cảm nhận được âm khí trên người bóng trắng kia.