Cơ Phượng từ nhỏ đã học boxing. Hắn là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên đã bị thương vô số lần. Đau đớn đối với hắn là chuyện nhỏ như con thỏ.
Nhưng mà bây giờ hắn trở thành công chúa từ nhỏ được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cái cảm giác bị thọc một cái không thương tiếc này thật là khiến hắn đau muốn chết hu hu hu hu.
Thân là tam Công chúa, lúc này hắn nên làm gì?
Hô cứu giá hả? Trong phim có phải hay như vậy không?
Cơ Phượng không nhìn thấy đường, sát ý mãnh liệt từ đằng sau khiến trái tim yếu đuối của công chúa đập bịch bịch điên cuồng. Nhưng với khí tiết của một trang nam nhi, một tay đấm bốc không ngán một ai, hắn kêu cứu mới là lạ đấy!
Cơ Phượng xách váy, nén cơn đau như đòi mạng ở đầu vai, cắm đầu chạy về phía trước.
Kết quả là, hắn đâm cái "rầm" vào thân cây, trên trán rất nhanh sưng lên một cục to tướng như quả ổi.
Cơ Phượng: "..." thà chết đi cho rồi.
Phía sau hắn, cấm vệ quân vừa đuổi theo vừa luôn miệng gào "công chúa mau đứng lại". Tiếng gào thét càng to, Cơ Phượng càng chạy thục mạng.
Hắn vừa chạy vừa vấp, chẳng mấy chốc mà cấm vệ quân đã đuổi được tới nơi, xách nách hắn như xách lợn đem về.
Cơ Phượng tức đến nỗi tóc muốn dựng ngược, giọng nói muốn cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu:
- Bỏ cái tay thúi của các ngươi ra!
Mấy tên Cấm vệ quân đến mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái, tiếp tục xách nách Cơ Phượng áp giải về cung.
Cơ Phượng vẫn còn giấu dao trong tay áo. Hắn dùng tốc độ cực nhanh đâm vào cánh tay tên lính bên trái, lại mạnh mẽ vặn cánh tay tên bên phải. Hắn dùng không ít sức, chỉ nghe "rắc" một cái, chắc chắn là gãy xương.
Này thì khinh nhờn bổn công chúa! Đã chừa chưa hả tên đàn ông thúi?
Hắn giải quyết xong hai người đang áp giải mình, sau đó dùng hết sức chạy thẳng về phía trước. Hai tên kia còn đang bận la oai oái, không kịp quản tam Công chúa đang co giò chạy như chuột.
Không thèm quản là đúng.
Vị công chúa "anh minh thần võ" dũng cảm phá vòng vây, sau đó dùng hết tốc lực, phi thẳng tới chỗ mấy chục tên cấm vệ quân đang đứng...
Cho tới khi Cơ Phượng va vào một người, lại nghe thấy áo giáp phát ra âm thanh lạch cạch, hắn liền nghĩ:
Thôi.
Hắn xong đời.
凸(︶︹︺)
Cơ Phượng tự cầu nguyện cho mình, lại bức bối vô cùng có mắt gắn trên mặt mà không dùng được, khiến hắn tự hố mình một vố đau đớn thế này đây!
Cấm vệ quân một lần nữa hai người hai bên, xách nách hắn áp giải về cung.
____
Chủy thủ Liên Thi đưa đã bị Cấm vệ quân cưỡng ép tịch thu. Cơ Phượng hai tay bị trói bằng dây thừng, chân hắn đeo xích sắt, mỗi bước hắn đi lại có tiếng kim loại va vào nhau.
Nghe cũng thật là vui tai.
Lần này hắn được ngồi xe ngựa, không phải nằm trong quan tài cùng với một xác chết như mấy ngày qua nữa. Chí ít thì đó cũng là một tin vui đối với hắn. Xe ngựa này vẫn chưa êm như nhung, lót bông mềm mại như hắn nghĩ, nhưng dù sao thì cũng đỡ đau lưng nhiều lắm.
Ngồi trong xe ngựa ngoài hắn ra thì còn một tên Cấm vệ quân khác. Bình thường Cơ Phượng khá kiệm lời, nhưng hắn không có một chút ký ức nào, lại bất lợi đủ đường, thế nên hắn không thể không nói chuyện.
- Bổn Công chúa hơi đói. Có đồ ăn không?
Cơ Phượng không hiểu tại sao, nhưng hắn luôn luôn cảm nhận được địch ý từ phía tên Cấm vệ quân này.
Lý do tại sao nhỉ?
Vị tam Công chúa này khó gần khó ưa? Chuyên gây họa trong cung?
Hay là trước đây tam Công chúa đã từng phạt y, không cam lòng nên mới ghét bỏ đến vậy?
Cơ Phượng lại nhớ đến sáng nay, hình như những người dân thường gọi hắn là "yêu cơ họa quốc".
Hắn mệt mỏi đỡ trán. Không chỉ binh lính trong cung ghét hắn, dân chúng cũng thù hắn. Không biết vị Công chúa này đã gây ra tội nghiệt gì mà "tiếng lành đồn xa" đến vậy.
Trong lúc Cơ Phượng đang thất thần thì tên Cấm vệ quân kia đã ném đồ ăn cho hắn. Bánh bao nguội lạnh, cứng như đá.
Cơ Phượng cắn thử một miếng, cứng muốn gãy răng.
Làm hắn vô cùng hoài nghi, không biết có phải do ghét nên tên Cấm vệ quân kia đưa cho hắn một cục đá để ăn hay không.
- Cứng như thế này, ngươi bảo bổn Công chúa ăn làm sao?
Tức thì tên Cấm vệ quân gắt lên:
- Không ăn thì thôi, đưa đây.
Cơ Phượng lập tức ôm chặt cái bánh bao vào lòng.
Trong lòng hắn vừa phun tào vừa đổ lệ. Cuộc đời hắn chưa bao giờ phải ăn thứ gì cứng như sắt thép thế này. Bộ nhá yếu ớt này của công chúa không biết có chịu được không đây.. (ᗒᗣᗕ)՞
Cơ Phượng vừa nhai vừa hỏi:
- Bây giờ ta đang hồi cung sao?
Tên Cấm vệ quân vứt cho hắn một ánh mắt ngụ ý "hỏi thừa", sau đó lại nhớ ra là Cơ Phượng bị mù, thế nên đành phải nói chuyện với hắn:
- Đương nhiên.
Cơ Phượng âm thầm bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ nếu hắn là một Công chúa hàng thật giá thật, hắn đã tát cho tên này một phát bay ra khỏi xe ngựa rồi. Thật là láo xược!
Hắn trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình thản.
- Sau khi hồi cung, ta sẽ quay lại ở điện của ta sao?
Cấm vệ quân lạnh lùng trả lời:
- Không.
- Ngươi sẽ bị nhốt vào địa lao.
Cơ Phượng: "..." cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Xe ngựa dừng lại nghỉ dọc đường. Cơ Phượng ở yên trên xe, tên Cấm vệ quân lúc nãy trói hắn lại rồi mang một bộ mặt chán ghét, không muốn ở cạnh hắn thêm một giây phút nào nữa, lập tức xuống xe.
Hắn nghe bên ngoài có tiếng xì xào:
- Thế mà con tiện nhân này lại dám trốn khỏi cung. Lần này về nhốt ả trong địa lao chắc chắn sẽ dùng hình.
Một tên lính khác đáp:
- Chưa chắc đâu. Bao năm rồi ả luôn là cái gai trong mắt Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại chưa từng động đến một cọng lông của ả.
- Chỉ tội những người xung quanh ả, luôn bị phạt đến chết. Lưu ma ma... - Tên này nói đến đây thì hơi ngập ngừng
- Thôi, đừng nhắc lại nữa.
Cơ Phượng đang dỏng tai lên nghe, thế nhưng hai lên lính này lại kéo nhau đi chỗ khác. Bên ngoài kẻ đốt lửa, kẻ đi lấy nước. Không khí khá náo nhiệt.
Tay hắn bị buộc thật chặt bằng dây thừng, chân cũng bị cố định bằng xích, một đầu còn lại đóng đinh xuống sàn xe, khiến hắn muốn chạy cũng không chạy được. Ngồi cả nửa ngày, chân tay hắn đã tê rần, đau đến mất cảm giác.
Cơ Phượng thấy có người lên xe, nghĩ bụng có lẽ là tên Cấm vệ quân vừa nãy đã trở lại.
- Ngươi có nước không? Bổn công chúa hơi khát.
Người kia trầm mặc không nói, muốn đưa bình nước cho hắn tự uống, lại thấy tay hắn bị trói chặt nên đành mở nắp bình hộ:
- Há miệng.
Giọng nói rất trầm, nghe có cảm giác hơi lạnh lùng.
Cơ Phượng vừa nghe đã biết không phải tên Cấm vệ quân lúc nãy.
Hắn ngoan ngoãn mở miệng.
Tam công chúa mặc một thân bạch y lấm bẩn, vết thương trên vai chưa được xử lí. Miệng vết thương vẫn còn hơi ẩm ướt. Khuôn mặt hắn trắng bệch đến dọa người, cả đôi môi cũng vì mất máu nên khô nứt. Thế nhưng không thể làm lu mờ đi vẻ yêu nghiệt của hắn.
Cấm vệ quân ghé sát lại người Cơ Phượng, chầm chậm rót nước cho hắn uống.
Cơ Phượng cảm nhận dòng nước mát chảy vào thanh quản, uống hết cả bình nước mới dừng.
Vết thương trên người hắn vẫn còn đau. Không ai giúp hắn xử lí, với trình độ y học của thời cổ đại, hắn sẽ chết là cái chắc.
Tên Cấm vệ quân này giống như hiểu được suy nghĩ trong đầu hắn. Y ngồi xuống bên cạnh Cơ Phượng.
Trên người tên Cấm vệ quân này có mùi tuyết tùng, thanh lãnh lại dễ chịu.
Cơ Phượng híp mắt nghĩ.
Cấm vệ quân cởi trói cho hắn trước, cái nhìn dừng lại ở phía cổ tay thanh mảnh bị trói chặt đến mức xanh tím một mảng.
Cơ Phượng được cởi trói, vốn định lắc lắc cổ tay cho đỡ mỏi, lại phát hiện hắn không thể nào cử động được, đành ấp úng nói:
- Ngươi xoa cổ tay hộ bổn Công chúa một lát có được không?
- ... Được.
Bàn tay y lớn lại ấm áp, nhẹ nhàng xoa bóp một lúc Cơ Phượng liền đỡ mỏi.
Hắn thầm nghĩ, tên Cấm vệ quân mới này thật không tệ. Giọng nói hay, người rất thơm, biết võ, biết y thuật, lại còn kiên nhẫn với hắn.
- Ngồi im chút, để ta bôi thuốc cho ngươi.
Cơ Phượng còn đang mơ mơ hồ hồ thì áo ngoài chỗ đầu vai đã bị xé. Hắn hơi ngượng ngùng, cảm nhận ánh nhìn của y hình như đang dán lên phần da thịt lộ ra bên ngoài.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không bắt đầu đi? - Cơ Phượng làm ra vẻ hung dữ.
Thuốc bột đổ lên miệng vết thương, cảm giác đau rát làm hắn hết hồn, giật mình thon thót.
Động tác trên tay người kia dừng lại một chút chờ hắn thích nghi, sau khi đổ hết thuốc thì dùng vải mềm băng lại miệng vết thương.
Vì mắt không nhìn được, hắn cảm thấy rõ ràng y quấn băng quanh bả vai hắn hai mươi bảy vòng...
Quấn dày như cái bánh tét, đến mức hắn thấy đầu vai căng trướng, miệng vết thương giống như sắp nứt ra...
Cơ Phượng: "..." Hắn rút lại lời khen ban nãy được không.
Điều kỳ lạ là sau khi Cấm vệ quân băng bó xong cho hắn, chỗ miệng vết thương bỗng nhiên có cảm giác lành lạnh, sau đó mọi đau đớn biến mất ngay tức khắc.
Cơ Phượng thầm nghĩ có lẽ y học thời kỳ này tiến bộ hơn hắn tưởng.
Bên ngoài xe có tiếng gọi:
- A Ngũ? A Ngũ đã quay trở về xe chưa?
Có người vén tấm màn xe lên:
- Đệ đây rồi. Đệ có muốn đổi vị trí, ra ngoài đánh xe không? Để ta canh gác ả.
A Ngũ lạnh mặt:
- Không cần.
Tên Cấm vệ quân kia hơi thắc mắc thái độ của A Ngũ, song cũng không hỏi nhiều mà nhảy lên ngựa:
- Được rồi, đệ vào trong đi, chúng ta xuất phát.
A Ngũ vén vào trong xe ngựa.
Y vừa mới bước vào, vị tam Công chúa lúc nãy còn ngoan ngoãn ngồi im như thỏ kia đã nhanh như chớp áp sát y. Thanh chủy thủ không biết lấy từ đâu ra kề lên cổ y.
Cơ Phượng nheo đôi mắt không có tiêu cự, giữa hai lông mày tỏa ra hàn ý:
- Ngươi không phải A Ngũ.
Người bị hắn chế trụ không hề hoảng loạn, bình tĩnh đáp:
- Ừm, ta không phải.
Hắn cầm chủy thủ chắc thêm một chút, ghì sát vào cổ người kia:
- Ngươi là ai?
Ngay lập tức, y đổi khách thành chủ. Chủy thủ trên tay Cơ Phượng bị đoạt mất, hắn bị ôm lấy, ngã vào trong vòng tay ấm áp của y.
Tử Hạo liếc mắt nhìn người trong lòng đang hoảng loạn. Y búng tay một cái, Cơ Phượng đã ngoan ngoãn trở về vị trí cũ, chỉ khác là lúc này hắn vẫn ngồi trong lòng Tử Hạo.
Y ghé vào tai hắn, thả nhẹ giọng:
- Ta đến cứu ngươi.
Tử Hạo tiện tay đánh ra một đạo linh lực, khiến xích sắt tan thành một đống bột phấn:
- Đừng sợ.
Cơ Phượng vốn đã hết hy vọng, định mặc cho số phận đẩy đưa thì đột nhiên giữa đường nhảy ra một đồng minh.
Hơn nữa, đồng minh này có vẻ khá lợi hại.
Vận may đầu tiên của hắn kể từ khi xuyên qua đến nay có lẽ đã dành hết vào thời khắc này. Cơ Phượng mừng ơi là mừng, vẻ đắc ý viết lên hết trên mặt.
Nếu hắn có đuôi, có lẽ bây giờ chiếc đuôi của hắn cũng đang vẫy loạn cào cào lên mất thôi.
- Ngươi tên là gì?
- Bao giờ ngươi định cứu ta ra thế?
Cơ Phượng hỏi xong, chưa đợi y trả lời thì đã sốt ruột bồi thêm câu khác:
- Bây giờ ngươi mang ta ra ngoài luôn được không?
- Võ công của ngươi thế nào, địch lại được mấy tên Cấm vệ quân này không?
- À, bên ngoài có bao nhiêu tên?
- Ngươi...
Bàn tay ấm áp của người nọ bịt miệng Cơ Phượng lại.
Hắn hỏi vừa nhanh vừa nhiều đến mức y đau đầu, câu trước chưa trả lời xong đã hỏi tiếp câu sau. Bất đắc dĩ, y mới đành dùng cách này.
- Ngươi hỏi quá nhiều.
Y im lặng một lát rồi mới nói tiếp:
- Tử Hạo. Chưa phải bây giờ. Không. Tạm được, được. Ba mươi tên.
Y trả lời liền một mạch hết những thắc mắc của Cơ Phượng, sau đó mới bỏ tay ra. Y suy nghĩ một lát sau đó mới không tình nguyện nói:
- Được rồi, ngươi hỏi tiếp đi.
Cơ Phượng cảm thấy y chính là ngôi sao hi vọng đang toả sáng lấp lánh. Nếu giờ hắn nhìn thấy chắc chắn sẽ bị hào quang quanh người y chói đến mù mắt mất thôi.
- Mà tại sao ngươi lại cứu ta?
Tử Hạo buông Cơ Phượng ra, để hắn ngồi cạnh mình.
- Ta đã lập lời thề với sư tôn, nhất định phải bảo vệ ngươi.
Đến chết cũng phải bảo vệ chu toàn cho ngươi. Trong lòng y thầm bổ sung.
Cơ Phượng thắc mắc:
- Sư tôn của ngươi là ai? Hắn có quan hệ gì với ta?
- Sư tôn của ta là Ma tôn đời trước.
Trong lòng Cơ Phượng lại còn mừng hơn. Ma tôn ư? Nghe ngầu bá cháy bọ chét à nha. Sư tôn y là Ma tôn đời trước, vậy chắc chắn y cũng là một nhân vật có số có má trong Ma giới đây mà. Ôm được cái đùi to này, dù hắn có mù cũng không sợ.
Cơ Phượng còn đang vui đến bay lên mây thì lại nghe Tử Hạo nói:
- Hắn là cha ruột của ngươi.
Cơ Phượng:????????????
Ơ?
Ma Tôn đời trước là cha của hắn???
Cha ruột??????
Có nhầm không vậy vị đại hiệp này ơi?????
〣 (ºΔº) 〣