Ngươi Đừng Nhìn Bản Tôn Như Thế

Chương 10




Chu Thi nhìn Cơ Phượng giống như muốn hỏi: "ngươi không có bệnh đó chứ?"

Hắn ta cười cười vỗ vai Cơ Phượng:

- Công tử thật vui tính quá! Ha ha ha ha...

Cơ Phượng trưng ra một biểu tình vô cùng nghiêm túc:

- Trông ta giống đang nói đùa lắm hay sao?

Chu Thi tắt nụ cười.

Vẻ mặt như bất ngờ ăn một miệng đầy mù tạt, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng chẳng xong.

Cơ Phượng nhìn thấy thế thì phì cười, vỗ vỗ vai Chu Thi:

- Doạ huynh sợ rồi sao? Thật xin lỗi. - Hắn vừa cười vừa đưa chén trà cho Chu Thi:

- Nè, huynh uống đi cho đỡ nóng.

Chu Thi mặc mấy lớp áo vẫn run cầm cập: "..."

Tiểu nhị rất nhanh mang lên một bàn đầy đồ ăn. Mùi thơm phức của mỹ thực làm Cơ Phượng không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Tử Hạo ngồi cạnh hắn, thản nhiên rút từ trong tay áo ra một bộ bát đũa sạch giống như làm ảo thuật. Ma Tôn đặt chén ngọc trước mặt Cơ Phượng, gắp cho hắn một miếng thịt ngựa:

- Mau ăn đi, thiếu thì lại gọi.

Cơ Phượng thử một miếng, mùi rất thơm, độ mặn vừa phải, có vị của ớt nghiền, hạt tiêu cùng mấy loại lá rừng không biết tên, hơi cay nhưng rất đưa miệng.

Hắn gắp một miếng, đưa đến bên miệng Tử Hạo:

- Ngươi ăn thử xem, rất ngon đấy.

Tử Hạo gật đầu công nhận.

Cơ Phượng vừa ăn vừa uống rượu, được vài chén đã bắt đầu ngà ngà say.

Thiếu niên ôm chặt hoả ngọc trong tay, hai má cùng lỗ tai đỏ ửng vì men rượu. Đôi mắt phượng mơ màng như được phủ thêm một tầng nước.

- Ta muốn đi ngủ.

Cơ Phượng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, hơi ngước lên nhìn Tử Hạo.

Men say làm đầu óc hắn vô cùng hỗn loạn, giọng nói vì thế cũng nhẹ hơn ngày thường không ít. Câu nói "ta muốn đi ngủ" cuối câu còn kéo thật dài.

Giống như đang dụ dỗ.

Ma Tôn sắc mặt không tốt lắm, để lại trên bàn một thỏi vàng rồi bế Cơ Phượng lên sải bước ra khỏi tửu lâu.

Khách điếm ở ngay bên cạnh đó, đi vài bước là đến. Nơi này rộng rãi khang trang, vừa vào tới cửa đã ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.

Tử Hạo lấy một gian phòng thượng hạng. Y dặn dò tiểu nhị chuẩn bị nước nóng cùng khăn mềm sau đó mới bế Cơ Phượng lên phòng.

Cơ Phượng say rượu rất ngoan ngoãn, yên lặng nằm trong lồng ngực Tử Hạo. Tròng mắt đen láy như bảo thạch dõi theo y chăm chú. Ma tôn cúi xuống nhìn hắn, khoảng cách gần đến nỗi có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Cơ Phượng cùng Ma tôn đối mặt, một bộ dạng nom rất ngây thơ vô tội chớp chớp mắt, sau đó không lưu tình mở to miệng ngáp một cái.

Tử Hạo: "..."

Y dứt khoát rời tầm mắt đi, mở cửa phòng rồi cẩn thận đặt Cơ Phượng lên giường.

Y cảm nhận linh lực dao động xung quanh đang càng ngày càng mạnh, bình tĩnh nói với Cơ Phượng:

- Ngủ một giấc đi.

Cơ Phượng im lặng, không nghe lời mà hai mắt vẫn mở thao láo. Sau một vài giây ngẩn người mới chậm rãi nắm lấy ống tay áo Ma tôn:

- Ta chưa say.

Giọng nói mềm nhẹ giống như làm nũng.

- Ta biết rồi mà. - Tử Hạo hít sâu một hơi.

Đừng có nói chuyện kiểu đó với bản Tôn nữa...

Lúc hắn uống say cực kỳ bướng bỉnh, lắc lắc tay áo của Tử Hạo:

- Ta chưa say mà.

Tử Hạo cảm nhận dị động bên ngoài, quyết định ngoảnh mặt làm ngơ. Y niệm chú quyết thu nhỏ Cơ Phượng. Thiếu niên trước mặt lập tức bé xíu chỉ bằng hai đốt ngón tay, trông cực kỳ giống búp bê đồ chơi đẹp đẽ tinh xảo.

Tử Hạo "cất" hắn vào nạp giới, sau đó phi thân ra ngoài.

Ngoài khách điếm, chờ đợi y đã là thiên la địa võng.

Đạo tu Nhân tộc không biết đã tập hợp đông đủ ở bên ngoài đó từ bao giờ. Tử Hạo từ trên cao nhìn xuống, số lượng người đông không đếm xuể, trông chẳng khác gì một đàn kiến lúc nha lúc nhúc.

Tử Hạo cân nhắc vài giây, dùng truyền âm gọi ám vệ.

Mấy tên tu sĩ thấy Ma tôn đã ra ngoài thì bắt đầu hò hét. Trưởng lão của Bạch Hạc môn là một lão đầu râu tóc bạc phơ trông rất tiên phong đạo cốt. Lão ta chĩa nhuyễn kiếm về phía Tử Hạo mà hét:

- Ma đầu, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi! Nhân giới với Ma giới không thù không oán, ngươi lại sát hại đồ đệ bổn phái một cách dã man. Hôm nay tu sĩ Nhân tộc sẽ cho thằng nhãi ranh như ngươi một bài học!

Tử Hạo lơ lửng trên không trung, gió lạnh thổi bay mái tóc cùng xiêm y đen tuyền. Y không nói gì, mày cũng chẳng thèm nhăn một cái, tư thế ngạo nghễ khinh thường nhìn xuống đám tu sĩ không biết lượng sức mình.

Tên trưởng lão kia mới đến Phân Thần kỳ, lấy gì đánh với y? Lại còn gọi y là nhãi ranh?

Tử Hạo hừ lạnh một tiếng. Y chưa bắt lão gọi mình là lão tổ tổ tổ tổ tông là đã nhân từ lắm rồi.

- Sao mà ồn ào quá vậy?

Giọng nói ngái ngủ của Cơ Phượng vang lên bên tai làm Tử Hạo giật cả mình, loạng choạng suýt nữa thì rơi thẳng từ trên không xuống đất.

Tiểu Cơ Phượng to bằng hai ngón tay không biết đã đi ra khỏi nạp giới của y từ khi nào và bằng cách nào, đưa tay dụi dụi mắt.

Dụi mắt xong, hắn lại bị gương mặt phóng to gấp tỷ lần trước mặt dọa cho ngã ngồi xuống đầu vai Tử Hạo.

- Aaaaaaa quái vật!!!

Tử Hạo đau đầu vô cùng, "suỵt" một tiếng.

- Công chúa bình tĩnh đi. Ta tạm thời thu nhỏ ngươi lại một chút thôi.

Nói xong y lại hỏi:

- Ngươi ra ngoài bằng cách nào?

Cơ Phượng:

- Không biết, ta ngủ dậy, muốn ra liền ra được thôi.

Tử Hạo nhíu mày, bất đắc dĩ niệm quyết cho Cơ Phượng khỏi rơi ra khỏi đầu vai mình.

Phía dưới chân, tu sĩ thấy trưởng lão Bạch Hạc môn vừa nói xong, Ma tôn đã sợ hãi tới mức suýt không giữ nổi khinh công thì giống như được tiêm máu gà, cầm kiếm hô hào nhau đánh đánh giết giết.

Âm thanh ồn ào thu hút Cơ Phượng. Hắn tò mò nhìn xuống dưới, thấy một đống đạo tu đang bao vây thì hết cả hồn.

- Ngươi bị bao vây rồi kìa.

Tử Hạo gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng, biểu cảm chẳng có chút sợ hãi nào.

Cơ Phượng thấy sự chênh lệch lực lượng, nhân số bên đạo tu nhiều đến mức áp đảo. Dòng người đông đúc đang bắt đầu khởi động trận pháp kia so với Tử Hạo một mình lẻ bóng ở bên trên quả là một trời một vực.

Hắn bĩu môi.

Một mình không thể solo kill Ma Tôn nên đám người này tập hợp đông người như vậy đi đánh hội đồng đây mà. Thật đáng ghét!

- Ma đầu, nhận lấy một kiếm của lão phu!

Trưởng lão Bạch Hạc môn sau khi rống lên một tiếng kinh thiên động địa thì phi thân lên. Nhuyễn kiếm mang theo hào quang màu xanh chỉ thẳng về phía Tử Hạo. Một kiếm của tu sĩ Phân thần kỳ chứa linh lực cuồn cuộn, không gian xung quanh Cơ Phượng đột ngột trở nên lạnh lẽo.

Kiếm khí hóa thành hình hạc tiên, phát ra một tiếng kêu lảnh lót.

Bạch hạc xuất sơn - tuyệt kỹ của Bạch Hạc môn. Vừa mới mở đầu, trưởng lão đã tung sát chiêu, muốn chặt đường sống của Tử Hạo.

Ma tôn duỗi tay triệu hồi Xích Viêm. Tiếng rồng ngâm trầm đục thật dài mang theo hơi thở cổ xưa vang lên. Tiếng hạc lập tức bị lấn át, thậm chí còn có chút run rẩy khó nhận ra.

Cơ Phượng phì cười.

Con hạc này đang hùng hổ, vừa gặp thần long đã biến thành chim non rồi kìa.

Cái này người ta gọi là out trình, out-trình-đấy! Nhìn thấy không, chưa đánh mà thực lực đã bỏ xa cả cây số luôn!

Xích Viêm mang hơi thở nóng rực, Tử Hạo rót thêm lửa địa ngục vào thân roi, khiến nó hóa thành một đường lửa chết chóc. Đường bay của Xích Viêm rất quỷ dị, người khác còn chưa kịp nhìn rõ thì thần khí giống như có linh tính đã xiết một vòng quay cổ bạch hạc. Lửa địa ngục mang theo khí thế hủy thiên diệt địa làm bạch hạc cháy đen thành con chim thui, yếu ớt giãy dụa rồi tan loãng vào hư không.

Nhuyễn kiếm trên tay trưởng lão không chịu được nhiệt độ kinh người của lửa địa ngục, đỏ lên giống như bị đưa vào lò nung. Một giây sau, nhuyễn kiếm hóa đen rồi vỡ tan thành từng mảnh.

Rõ ràng thủy linh lực đơn căn của trưởng lão có thể khắc chế linh lực hệ hỏa, thế nhưng hiện tại đan điền của lão nóng rực, linh lực màu lam nhạt bị lửa địa ngục cắn nuốt đang điên cuồng chạy trốn.

Lão phun ra một ngụm máu, trừng mắt oán độc nhìn Tử Hạo:

- Tên ma đầu độc ác tàn bạo nhà ngươi!

Cơ Phượng:?

Hắn không nhịn được mà cao giọng mắng:

- Ê lão già, có nghe quân tử động thủ không động khẩu bao giờ chưa? Già rồi mà tu luyện không bằng người khác, đánh không lại thì im lặng nhận thua đi! Bị người ta một chiêu đánh bại rồi bắt đầu khua môi múa mép mắng chửi người là sao hả? Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!

Cơ Phượng chỉ bị thu nhỏ lại, giọng nói của hắn vẫn như bình thường. Huống chi chung quanh đang lặng ngắt như tờ vì một chiêu lúc nãy của Tử Hạo. Thành ra giọng nói của Cơ Phượng vang khắp toàn trường, không ai là không nghe thấy.

Trưởng lão Bạch Hạc môn thấy âm thanh phát ra từ phía Tử Hạo, nhưng rõ ràng Ma đầu không mở miệng nói chuyện. Lão ta tức đến nỗi râu dựng đứng, chỉ tay quát:

- Là ai giả thần giả quỷ? Mau cút ra đây cho lão phu!

Cơ Phượng đứng trên đầu vai của Tử Hạo, được y bảo kê nên đắc ý vô cùng, kiêu ngạo nói:

- Ta nói này lão già, lão đi tìm đại phu khám mắt đi. Ta ở đây nè, mở to mắt ra mà nhìn.

Chưa đợi lão ta trả lời, hắn đã giả vờ như sực nhớ ra điều gì quan trọng lắm, âm dương quái khí nói:

- À quên, ngươi bị sự xấu tính, giả nhân giả nghĩa che mờ cả hai mắt rồi thì làm sao nhìn thấy ta được!

Trưởng lão Bạch Hạc môn: "..."

Mọi người: "..."

Tử Hạo khẽ cười, nhẹ giọng nói:

- Đừng quậy. Ngươi chê bản Tôn còn chưa đủ mệt hay sao?

Thiếu niên "hừ" một tiếng, vẻ mặt kiêu căng phách lối vô cùng:

- Ma Tôn sợ lão lòng sinh oán hận đột ngột bộc phát thực lực hay sao? Để lão bộc phát thêm một trăm, à không, một nghìn lần nữa thì cũng đánh không lại ngươi đâu, nhìn con chim thui ban nãy là biết!

Mọi người: "..."

Tên nhóc mỏ hỗn này là ai thế? Nói câu nào chọc người tức giận câu đó?

Nhìn xem, không chỉ râu mà cả tóc bạc trên đầu Bạch Hạc môn trưởng lão đều dựng ngược cả lên như bị sét đánh rồi kia kìa!

____

[Nhật ký đổ bóng của Ma tôn, trang x

Vợ phiên bản thu nhỏ rất đáng yêu *cất vào nạp giới*.]