Ngươi Đừng Nhìn Bản Tôn Như Thế

Chương 1-2




Nói Minh Nguyệt Công chúa biến mất, điều này hình như... không phải cho lắm.

Công chúa quả thật là đã chết, hồn lìa khỏi xác, nhưng mà người đang nằm trên xe ngựa lắc la lắc lư kia...vẫn mang khuôn mặt của Minh Nguyệt Công chúa.

Nói đúng hơn, một linh hồn từ một thế giới khác khác đã xuyên vào thân xác của công chúa.

Linh hồn này không ai khác ngoài Cơ Phượng, cái người vì chưa thích nghi hoàn toàn với cơ thể mới mà trợn trắng cả mắt kia.

Điều đầu tiên Cơ Phượng nghĩ khi mở mắt chính là: mẹ nó, sao tối thế này. Rốt cuộc hắn đang ở đâu?

Tuy nhiên, nghe âm thanh lộc cộc lộc cộc của bánh xe nện xuống nền đá thì hắn biết, à thì ra là đang trên xe ngựa. Còn hắn bị đưa đi đâu về đâu thì đó vẫn là một ẩn số.

Điều thứ hai hắn nghĩ tới chính là: tên của hắn và vị Tam Công chúa này thế mà giống hệt nhau!

Điều này làm hắn không vui à nha.

Dù gì hắn cũng là một người đàn ông đích thực, tuy rằng không đến mức đầu đội trời chân đạp đất nhưng cũng liếm máu trên đầu găng tay mà lớn lên. Hắn tốt xấu gì cũng là một tay đấm bốc số một số hai. Phàm là đối thủ chế nhạo cái tên quá yêu mị nữ tính hay là ngoại hình thanh tú của hắn đều đã từng bị hắn đấm cho răng lợi trộn lẫn.

Nay tên của cái vị công chúa này lại còn trùng với hắn, chọc đúng vào chỗ đau của hắn!

Nhưng đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là, hắn, một - người - đàn - ông, giờ đã trở thành Công - Chúa.

Là! Công! Chúa! Đấy!!!! Có biết điều này có ý nghĩa thế nào đối với trái tim của một trang nam nhi không hả?!!!!!

Điều thứ ba, cũng là một vấn đề cực kì to lớn, chính là trong não của vị công chúa này, không có một chút thông tin nào hết...

Cơ Phượng chỉ biết từ giờ hắn là Cơ Phượng, đồng thời là Tam Công chúa của Bắc Phong quốc. Những chuyện còn lại... một chút kí ức hắn cũng không có...

Cơ Phượng đau đầu kêu khổ không ngừng.

Nhưng thôi, cũng ổn, không phải là công chúa nào cũng có nha hoàn chăm sóc hay sao? Hỏi nha hoàn là được rồi.

Chẳng qua là còn một vấn đề cũng khá lớn nhưng bây giờ hắn mới nghĩ tới, chính là xe ngựa kiểu chó má gì mà xóc vậy? Hắn nằm trên ván gỗ, vừa dặm vừa ngứa vừa đau. Xe ngựa của Công chúa thân thể quý giá ngàn vàng không phải là nên lót một tấm đệm bằng lông hổ lông gấu mềm như nhung hay sao hả?! Nha hoàn đâu? Thái giám đâu? Thái độ phục vụ sao lại kém thế này? Trừ lương!!!!

Công chúa bực mình muốn phát hoả, cục súc lật người qua lật người lại. Tức thì có người ở bên ngoài giọng the thé oang oang hỏi:

- Ta vừa thấy quan tài nhúc nhích? Các ngươi có thấy không?

Cơ Phượng định lên tiếng xin một miếng đệm, vừa mới thốt ra một từ "ngươi" thì liền ngậm chặt miệng, sững sờ giật nảy mình.

Bên ngoài xe, nha hoàn tức giận mắng:

- Ngươi nói linh tinh bậy bạ cái gì đấy hả? Trong này chỉ có xác của tỉ tỉ ta, động đậy đâu mà động đậy?

Cơ Phượng bị hai thông tin vừa nhận được doạ cho choáng váng, cứng đờ cả người.

Não hắn vất vả xử lí một mớ bòng bong, trước hết truyền tín hiệu đến tay để hắn tự sờ soạng một phen. Hắn sờ thấy lồng ngực phẳng lì, còn có... ừm... chíp chíp thì vui mừng suýt chút nữa hét lên.

Tam công chúa này... vậy mà lại là đàn ông!!!

Cảm giác giới tính bỗng nhiên thay đổi linh hoạt khiến hắn vừa xuống địa ngục lại bay lên thiên đường, sung sướng đến phát điên.

Nhưng chưa mừng được bao lâu, một mùi quái lạ xông thẳng vào mũi hắn, móc nối với câu chuyện của hai người vừa nãy, khiến da gà da vịt toàn thân hắn dựng ngược, không nhịn được mà giãy nảy lên một cái.

Quan tài kêu một tiếng "lục cục".

Thái giám ở bên ngoài tức tốc dừng ngựa lại. Hắn lắp ba lắp bắp:

- Ma... có ma đội mồ sống dậy!

Liên Thi cho hắn ăn một đạp, gắt gỏng quát hắn im mồm đi, sau đó nhảy xuống xe ngựa.

Đạo trưởng trong xe ló mặt ra, vuốt râu giả cười khà khà:

- Có lão phu ở đây, yêu ma quỷ quái không phải sợ gì cả!

Liên Thi nhanh nhẹn đi về phía quan tài, gõ nhẹ hai tiếng:

- Công chúa, người chịu khổ một lát, nếu sơ ý hai thái giám kia nghi ngờ, kế hoạch trốn khỏi hoàng cung sẽ bị bại lộ...

Âm thanh của nàng rất khẽ, nhưng lại vừa vặn truyền tới tai Cơ Phượng.

- Nếu người đói thì ăn tạm màn thầu trong túi. Nô tì sẽ tìm cách đưa thêm đồ vào cho người.

Nói rồi, nàng ta ra vẻ thương tâm mà khóc hu hu, nhẹ giọng dỗ hồn ma đừng quậy.

Quan tài rốt cuộc an tĩnh lại, Liên Thi nhảy lên xe ngựa, phất tay bảo thái giám đánh xe đi.

Đạo trưởng ra hẳn bên ngoài ngồi cùng thái giám. Lão ta cầm một cái phất trần màu trắng, đạo bào màu đen. Lão vừa phẩy phất trần vừa rải tiền vàng, ngoác mồm đọc:

"Ớ ơ Thanh...niên nhất đoá vân

Ơ cái chi mà... điểm tuyết

Ớ ứ ừ ư... hoa

Vân tán ơ, tuyết tiêu

Hoa tàn, nguyệt khuyết..."*

Cơ Phượng nằm bên trong quan tài mệt mỏi đỡ trán. Nửa đêm canh ba, ai lại đọc văn tế thế này? Lại còn đọc sai?

Nếu cụ Mạc** nghe thấy tâm huyết của mình được cải biên đến nhường này, nhất định sẽ đội mồ sống dậy mà bóp cổ cái tên xuyên tạc lung tung kia.

Chẳng qua bài này là Văn tế Công chúa. Dù không phải tế hắn, nhưng nằm trong quan tài nghe được quả thật là trải nghiệm đáng quên.

Nghĩ bụng, hắn giãy giụa hai cái.

Liên Thi từ trong xe ngựa thò chân ra, cho đạo trưởng một cái đạp cộng thêm ánh mắt sắc lẹm như dao cạo.

Đạo trưởng ngậm mồm.

Đêm khuya, đường rừng gió rít, chỉ còn tiếng bánh xe lộc cộc nện lên con đường đầy đá vụn...

____

[Chú thích:

* Nguyên văn:

"Thanh thiên nhất đoá vân

Hồng lô nhất điểm tuyết

Thượng uyển nhất chi hoa

Dao trì nhất phiến nguyệt Y!

Vân tán, tuyết tiêu

Hoa tàn, nguyệt khuyết..."

(Văn tế Công chúa - Mạc Đĩnh Chi)

** cụ Mạc: Mạc Đĩnh Chi.]