Công việc lại tiếp tục bủa vây lấy tôi. Nghĩ cuộc đời cũng rất thú vị. Những lúc bạn cảm thấy chán thì ngay lập tức nó sẽ dẫn bạn đến những điều bận rộn. Hôm nay tôi lại theo đoàn king group đi làm từ thiện. Thế là chuyện về người cha tồi kia đột nhiên không còn khoảng trống để nghĩ ngợi.
Đứng trước cổng trường trung học với những gánh hàng rong đủ món ăn vặt trên đời. Lâu lắm rồi tôi mới quay lại nơi này. Một thiên đường ẩm thực mà trong ký ức của mỗi người đều có một phần nào đó lưu luyến.
– Cô ơi cho con thêm một cây xúc xích, 5 xiên bò viên, 3 xiên cá viên chiên.
Cô bán hàng nghe tôi nói vậy liền đòn đả bảo:
– Được rồi, được rồi. Đợi cô một lúc nhé. Bé tí mà ăn được phết nhỉ.
– Nhanh cô nhé. Tí con còn phải đi tác nghiệp đấy ạ.
– Rồi! Ưu tiên cho cô nhà báo nhé.
Nghe cô nói vậy, tôi mới vui vẻ ăn tiếp phần cơm cháy chà bông. Hồi bé thích mấy món này lắm mà làm gì có nhiều tiền. Thế nên giờ tôi phải ăn bù cái phần tuổi thơ bị thiếu hụt kia.
Một lúc sau, trên con đường trước cổng trường trung học, một chiếc xe hơi sang xịn đi đến. Nhìn qua tôi cũng biết là xe của anh trai hờ. Chiếc xe mà tôi đập vài phát không chịu nát ấy. Từ trên xe, một tên ngông nghênh bước xuống, tháo kính mắt, ngẩng mặt lên nhìn trời. Đang thắc mắc lý do họ dừng xe ở đây thì đột nhiên từ sau xe có một bóng dáng thiếu nữ quen thuộc từ từ bước ra. Bọn họ đi cùng nhau? Vậy là sau lần tình một trưa kia, tên anh trai không phủi sạch trách nhiệm như tôi nghĩ. Tối qua anh qua đêm bên ngoài, chẳng lẽ đã cùng nhỏ Trinh tâm sự thâu đêm.
– Đây! Của cô nhà báo nhá.
Cô bán hàng vui vẻ để đĩa đồ ăn lên bàn. Mùi thơm nứt toạc tâm hồn nhưng tôi lại thấy trong tim có gì đó cộm cộm. Tôi ủ dột trả lời:
– Vâng ạ.
– Cô sao thế? Tôi làm thiếu món gì hay đồ ăn không hả?
Khách hàng là thượng đế mà nên cô ấy hỏi han rất tận tình. Vì sợ cô buồn, tôi liền đáp:
– Dạ không! Đồ cô làm ngon lắm ạ.
– Thế thì ăn đi nhé.
Tôi chẳng ngờ cuộc trò chuyện của mình và cô lại bị tên anh trai ở ngoài kia nghe thấy. Ai kia nhìn vào bên trong, sau vài phút xác định danh tính đối tượng bèn rảo bước đi đến phía tôi.
– Sáng sớm ăn linh tinh cái gì thế này?
Tôi ngẩng mặt lên, đang sẵn hậm hực nên cau có đáp:
– Kệ em. Em ăn linh tinh thế đấy mà đâu có bị đau dạ dày. Còn có người ăn uống nghe vẻ khoa học lắm lại bị nặng đến mức có hôm còn đi không nổi.
Tên này đúng là không biết ý tứ gì cả. Người bán còn đứng ở đây mà lại phê bình đồ ăn của họ như thế. Đúng là chả tinh tế gì. Thế mà sao có khối em chết mê nhỉ? Anh ta hình như không biết bản thân đã rất xấu tính nên vẫn ung dung như người vô tội, kéo ghế đối diện tôi ra ngồi. Chỉ vào đồ ăn của tôi tiếp tục phàn nàn:
– Ừ thì chưa đau dạ dày nhưng dầu mỡ thế này biết đâu đấy.
Tôi sợ có kẻ nói thêm nữa sẽ bị đánh không trượt phát nào nên vội lấy một viên cá chiên bỏ vào miệng họ:
– Anh ăn thử này.
Kẻ đó nhăn nhó đảo miệng vài cái. Khó khăn nuốt xuống. Tôi lại lấy thêm một viên bò nhưng lần này họ đã phòng bị nên không được trót lọt như lần đầu.
– Làm cái gì đấy?
– Thử một miếng nữa đi ạ. – Tôi nhỏ giọng nài nỉ.
Tên anh trai miễn cưỡng ăn thêm.
– Đủ rồi.
– A nào! – Tôi lại làm thêm một miếng xúc xích tiếp tục dụ dỗ.
– Không ăn nữa.
– Một miếng nữa thôi.
– Không là không.
– Lần cuối ấy.
Ai đó thở hắt ra, he hé miệng, tôi lập tức bỏ đồ ăn vào. Lần này họ đã nhai thật chậm rồi mới nuốt.
– Cái này lâu lâu ăn một tí thì được.
Đạt được mục đích, tôi vui mừng tự thưởng cho mình một viên cá chiên:
– Thấy chưa! Em đã bảo là ngon rồi còn gì.
– Ăn ít thôi. Phóng viên tòa soạn khác họ đến cả rồi. Chỗ tốt cũng dành hết. Ở đấy mà ăn.
– Ôi! Sao anh không nói em sớm?
Tôi cuống quýt đứng dậy, vội đi đến trả tiền cho cô. Anh hờ cũng đứng lên lấy máy ảnh và áo khoác của tôi trên ghế. Chúng tôi ra khỏi quán. Trước cổng trường, lại xuất hiện một xe bán bánh tráng. Chết được. Đó cũng là món lâu lắm rồi tôi không ăn, tôi chạy ngay đến chỗ chiếc xe kia. Anh trai thấy vậy vội ngăn cản.
– Cái gì nữa đấy?
– Bánh tráng đấy anh.
– Ba cái đồ Trung Quốc, đừng có mua.
– Bánh tráng trộn, bánh tráng muối có nguồn gốc Tây Ninh. Không phải hàng Trung Quốc đâu anh ạ.
Cái gì chứ kiến thức ăn vặt tôi có đầy mình. Dễ gì mà nói lại tôi. Ông Khiêm lúc ấy chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán. Tôi đi đến, mua mỗi thứ một bịt rồi mới chịu vào trong. Mọi người đã ngồi vào ghế cả chỉ còn mỗi tôi và tên anh trai là lang thang trước cổng trường nãy giờ. Cũng may nhà trường chu đáo sếp chỗ sẵn cho phía King group và nhánh phóng viên. Nên tôi may mắn được ngồi ghế đầu, dễ dàng cho việc quay và chụp hình.
Hôm nay là lễ khởi công xây dựng thư viện xanh cho các em học sinh ở đây. Trước lễ đài được đặt những ô đất. Sau đó hàng loạt người đứng làm lễ . Khác xa với nhân viên phát tướng, lớn tuổi của phía nhà thầu, bên king group sở hữu những thành viên khá trẻ. Làm báo bao nhiêu năm, lần đầu tiên tôi thấy một đội hình đẹp đến như vậy. Giờ lại phải khẳng định rằng dân iT thành công rất sớm.
Sau khi vào giờ hoàng đạo, Họ cầm xẻng có gắn nơ đỏ động thổ khởi công dự án. Cánh phóng viên chúng tôi cũng đứng lên tìm những góc đẹp nhất để chụp lại. Công nhận là tên anh trai của tôi khá nổi bật trước đám đông, giữa một nhánh soái ca làm các cô giáo điêu đứng, hình ảnh của anh ta vẫn nổi trội đến không ngờ. Có lẽ có những người sinh ra vốn để làm nắng và việc của họ là chói chang.
Lại một ngày tác nghiệp nữa kết thúc. Tôi ôm máy ảnh đi ra phía quán ăn vặt ban sáng. Khi ấy, tôi tiện nên gửi xe bên quán của cô luôn. Ai mà ngờ, lúc ra đã thấy anh trai hờ ngồi đấy gọi một phần y như hồi sáng. Lâu lâu thì gắp một miếng từ tốn nhai.
Tôi thấy buồn cười quá nên vào nghẹo:
– Anh làm gì đấy?
Kẻ đó nhìn tôi hỏi:
– Ăn nửa không?
Mấy đời mấy kiếp mới được kẻ đó mời nên tôi chẳng ngại ngùng ngồi xuống ăn.
– Ăn xong thì cho mượn tiền đấy
Tôi bất ngờ làm rơi luôn nĩa xuống bàn. Ceo King group đi mượn tiền một nhà báo quèn như thôi. Nhiều đây có đủ để viết một bài báo về đề tài phá sản không ta.
– Nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Sáng để quên điện thoại, bóp tiền hết trên xe rồi.
Đáng đời! Ai bảo dại gái.
Giống y như kiểu người nào đó biết được suy nghĩ của tôi nên đáp trả lại ngay:
– Ai bảo bạn của cô ngon quá làm gì.
Đấy! Nên mọi người đừng bao giờ tin anh hờ làm được người tốt nhé. Ngày đó còn lâu lắm. Ngoài cái vẻ bạch mã hoàng tử bên ngoài thì trong ấy thối rữa lắm. Chẳng khác lão sếp già của tôi là bao đâu. Người không chịu chết vì gái ngoài ông Hoàng ra, sẽ chẳng có người thứ 2.
Hóa ra dụ tôi ăn để mượn tiền tôi á. Mơ đi. Giờ ai đó thất thế nên tôi lại có cơ hội nhớ tội trạng. Nào là đòi kiện tôi này. Ừ thì thấy tôi sắp bị đuổi việc mà không giúp nhé. Hay liếc tôi nè. Hay quạu với tôi nữa. Mây mây và vân vân. Ôi nhiều lắm. Nhiêu đó thì làm sao tôi giúp họ cho được đây. Cái lòng tốt của tôi sử dụng phải đúng người mới ý nghĩa.
– Em hết tiền rồi.
– Dối trá.
Kẻ đó nói xong thì đứng dậy đi, cũng may là đã trả tiền cho cô chủ rồi. Lúc đi trên đường tôi gặp lại anh trai. Tên đó đang đi bộ. Không ngờ cũng có ngày người nào đó lại thê thảm đến vậy. Đang hả hê với suy nghĩ hạ bệ được ai đó nên tôi cứ thong dong vừa đi vừa tận hưởng, ai ngờ vô tình lại lọt vào tầm ngắm của những thanh niên hư hỏng. Bọn ấy đạp vào xe khiến tôi ngã lên vệ đường. Tình huống lúc ấy quá nhanh nên tôi không kịp suy nghĩ điều gì chỉ la ó lên vì đau.
Tên anh trai đi sau tôi một đoạn thấy tiếng động ngã xe nên cũng hớt hải chạy đến, đỡ tôi lên:
– Có sao không?
Tuy không nghiêm trọng nhưng tay chân tôi trầy trụa hết cả. Tôi rên khẽ:
– Hơi đau một chút ạ.
– Thế có đi xe được không?
– Em không biết.
Kẻ đó thở dài:
– Được rồi! Để tôi đưa đi.
Nói rồi tên ấy dựng xe. Quan sát xe một lúc rồi ngồi lên. Tôi cũng chỉ còn biết thuận theo. Nhưng lại nhớ đến lần trước họ không muốn ngồi chung với tôi nên có phần e ngại. Có khi nào họ lại muốn trả đũa tội vụ vừa rồi.
– Anh chắc chứ?
– Hết cách rồi. Ngồi lên đi.
Vâng và đó là lần đầu tiên anh trai cùng tôi có khoảng cách gần như thế. Thậm chí vì tôi bị thương nên người nào đó còn vòng một tay ra sau đỡ tôi. Hành động kia làm tôi ngại chín mặt. Để xoa dịu cảm giác ngại ngùng, tôi bèn lân la nói chuyện:
– Sao anh không đi taxi rồi gọi nhân viên ra đưa tiền.
– Tôi không muốn mai sẽ có một tựa báo đại loại “Ceo King group đi taxi không có tiền trả”. “Nguy cơ phá sản”.
Thế nên con người này mới ngoan cố đi bộ như thế này à. Những kẻ lắm tiền suy nghĩ cũng không được bình thường. Nhưng nói chung cũng chẳng trách họ được, thành công quá sớm khiến những người này luôn nơm nớp lo sợ. Mãi suy nghĩ vẩn vơ, một hồi tôi mới phát giác ra đường này hình như đang đến bệnh viện.
– Anh đưa em đi đâu thế này? Đây không phải đường đi tòa soạn em đâu anh.
– Đến bệnh viện xem vết thương thế nào đã. Bị thế này mà đi làm gì nữa.
– Nhưng em còn phải về tòa soạn viết bài.
– Không biết đường nói à hay để tôi gọi cho sếp xin giúp.
Họ nói thế thì tôi cũng đâu thể cãi lại. Chỉ ngoan ngoãn để anh đưa tôi đến bệnh viện. Làm đống kiểm tra không cần thiết. Xong xuôi cũng đã trưa. Tôi gọi điện xin phép sếp, lão Trung dạo này rất cưng tôi nên nhanh chóng vui vẻ đồng ý cho tôi nghỉ hết ngày.
Sau đó chúng tôi về nhà, nào ngờ nhỏ Trinh vẫn còn chưa về. Thấy tôi đi cùng tình nhân của nó thì mắt bốc hỏa. Nhưng tôi kệ. Thứ nhất là chúng tôi trong sáng. Thứ 2, tôi thấy khá thích thú khi làm con nhỏ nào ấy khó chịu. Mà cũng chẳng hiểu con này học hành thế nào, nghe đồn học cao học lịch trình năm cuối khá bận rộn. Nhưng tôi thấy nhỏ Trinh lại suốt ngày bám riết trong nhà tôi. Và rất nhanh, chỉ vài ngày sau đó, tôi đã hiểu lý do vì sao nó lại rảnh đến vậy.