Người Du Hành Vũ Trụ

Chương 2




Sau này Thời Diệp nhớ lại, hắn thấy ngày hôm đó mình mất mặt quá thể.

Đầu tiên là hôm đó hắn mặc quần áo gì? Áo sơ mi trắng phối với quần thể thao, lại còn đi dép lê. Thêm nữa, khuôn mặt cũng là một điểm sáng, do ở nhà nốc rượu nửa tháng nên cái bản mặt hốc hác đó trông khá khó tả. Nhìn ngang nhìn dọc đều khó coi, giống một ông chú otaku mấy trăm năm chưa ra khỏi nhà. Thế mà hắn lại mang cái bộ dạng đó đi gặp Thịnh Hạ xa cách đã lâu, chưa kịp nói gì mà ói từa lưa.

Thời Diệp nhắm mắt lại thở dài.

“Chú có bất mãn người ta thế nào thì bất mãn chứ đâu cần mới gặp nhau đã mửa thế?” Cao Sách nhìn Thời Diệp mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, thở dài liên miên, “Anh nghĩ đến hàng trăm hàng nghìn cách chú trở mặt lúc gặp người ta, nhưng bất kể thế nào cũng không ngờ chú lại ói ra… Không hài lòng thế luôn?”

“Cút giùm.” Mặc dù đang yếu ớt song cơn thịnh nộ của Thời Diệp vẫn cháy hừng hực, “Không phải là say quắc cần câu thôi à? Cao Sách anh chưa bao giờ nôn mửa sau khi quá chén chắc?!”

“Anh không nôn với người mới gặp lần đầu.” Vẻ mặt Cao Sách trông cũng cạn lời, “Ói xong thì ngất xỉu! Ai không biết còn tưởng mắt của Thịnh Hạ biết hạ độc, vừa liếc một phát mà chú bất tỉnh nhân sự luôn.”

Thời Diệp nghĩ thầm, nói chứ đôi mắt đó có thể hạ độc đấy, chỉ là Cao Sách anh không biết thôi. Cách đây bốn năm, suýt nữa hắn bị đầu độc chết, gục ngã ở thị trấn phương nam xa xôi đó.

“Thôi thế là đủ rồi đấy, nói nữa em cũng phiền.” Thời Diệp cau mày, day day hai bên thái dương.

“Dù sao kể từ hôm nay cho đến ít nhất một tháng sau, chú không được uống giọt rượu nào nữa.” Nét mặt Cao Sách trở nên nghiêm túc, “Anh để chú nghỉ ngơi một thời gian, chú xem chú nghỉ ngơi xong thành bộ dạng gì thế này? Thời Diệp, con người không thể trì trệ quá lâu, dừng lại lâu quá sẽ không muốn tiến về phía trước nữa. “

Vẻ mặt Thời Diệp không cảm xúc. Hắn không tiếp lời Cao Sách mà lại nói: “Hát chính không thể là Thịnh Hạ.”

“Thằng bé làm sao?”

“Em không thích em ấy, không hợp tác với em ấy được.” Mặt Thời Diệp vô cảm, “Mà giờ đang thời điểm cam go, tự nhiên anh tìm vocalist mới, hay là anh thấy thằng em bị chửi chưa đủ ghê?”

“Thì cũng chưa bảo là công bố ngay bây giờ, nhưng mà…” Cao Sách ngập ngừng, “Chuyện thay đổi hát chính không phải là chuyện nhỏ, chẳng lẽ anh mày không biết? Kế hoạch của anh là ký hợp đồng trước rồi để các chú cọ sát với nhóc đó một thời gian, non nửa năm sau sẽ ra tác phẩm luôn, sau đấy…”

Bụng nghĩ, anh mày tìm thằng bé về không phải để trấn an Thời đại gia chú à, nếu không thay máu mới thì ngày nào mọi người cũng sẽ nghĩ về Thẩm Túy hết.

“Em đã nói là không cần cậu hát chính này!” Thời Diệp trừng mắt gào lên, nhưng dạ dày co rút làm hắn phải cúi người đè bụng xuống.

“… Có gì từ từ nói, đừng nóng giận… Nằm xuống! Nằm xuống đi!” Cao Sách bất lực, “Sao chú phản ứng gay gắt với người ta vậy? Hồi Thẩm Túy còn thì ngày nào chú cũng muốn đổi vocalist đến mức sắp trầm cảm đến nơi, có phải anh không biết đâu, giờ có một cậu ổn về mọi mặt thì chú lại không hài lòng, thế chú muốn gì?”

“Anh quen em ấy bao lâu mà bảo ổn?” Thời Diệp thờ ơ, “Dù sao em cũng không đồng ý.”

“Thời Diệp!” Cao Sách sắp hết kiên nhẫn, “Trong tình huống bây giờ thì không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu! Anh push bao nhiêu người như thế ai nổi được ai không nổi được chả lẽ trong đầu anh không biết tính toán à? Thịnh Hạ rất hợp với Người Du Hành Vũ Trụ, nói cách khác… Cậu bé rất thích hợp với phong cách của chú, có cậu ấy thì không sai vào đâu được. Mà chú nghĩ đi, xảy ra chuyện như Thẩm Túy thì chú nghĩ anh đi đâu tìm người kế tiếp cho chú đây?”

“Em đợi được, không được nữa thì em tự hát.” Thời Diệp nhất quyết, một câu cũng không chịu nhân nhượng, “Nhưng tuyệt đối không thể là Thịnh Hạ.”

“Chú hát? Cổ họng chú thế nào chú ngu à mà không thấy? Rốt cuộc chú bất mãn người ta ở điểm nào?” Cao Sách cố gắng kiềm chế cơn giận, khống chế bản thân không phun lửa với người bệnh trong phòng bệnh, “Ngoại hình á? Anh chẳng thấy gương mặt đấy có vấn đề gì. Hay giọng hát? Dù sao anh cũng không bới móc được khuyết điểm nào. Danh tiếng? Anh nói chú nghe này, weibo người ta mấy triệu fan, không có công ty cò mồi, không có ekip quan hệ xã hội đỡ đần, tự thân người ta đã mấy triệu fan rồi! Dân mạng thích cậu bé lắm! Với cả nhớ…”

“Em ấy thế nào chả liên quan đến em, đừng có kể mấy chuyện này cho em.” Thời Diệp lạnh lùng ngắt lời, “Em không muốn nhìn thấy Thịnh Hạ trong ban nhạc của mình.”

Hắn vừa nói xong, Cao Sách đã trợn tròn mắt. Ngay lúc gã định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói vang lên phía sau…

“À thì…” Ngưu Tiểu Tuấn lúng túng xách giỏ trái cây, “Thời gia, bọn em… đến thăm anh.”

Thời Diệp tức đến mức lồng ngực phập phồng, nghe thấy giọng của Ngưu Tiểu Tuấn mới nghiêng đầu trông sang cửa. Sau đó, hắn nhìn thấy bản mặt thộn ra của Chung Chính với Tiêu Tưởng đằng sau Ngưu Tiểu Tuấn, rồi cả Thịnh Hạ đang nhìn mình bằng nét mặt không biểu cảm bên cạnh Tiêu Tưởng.

Cái nhìn ấy khiến trái tim Thời Diệp đập loạn.

Thịnh Hạ bị cận, lúc trước cậu hay nheo mắt mỗi khi nhìn người khác, mày cau lại. Thật ra Thời Diệp không rõ Thịnh Hạ có nhìn rõ hắn không, song hắn bỗng cảm thấy cái nhìn ấy đã thấu tỏ hắn, trùng kích ầm ầm vào trái tim hắn.

Hắn chỉ đành quay mặt đi.

Xung quanh yên tĩnh một lúc, Ngưu Tiểu Tuấn là người đầu tiên không chịu nổi bầu không khí xấu hổ này, gã ra hiệu bằng mắt cho Tiêu Tưởng đưa Thịnh Hạ đi khỏi đất thị phi này trước, miệng thì bắt đầu hòa giải: “Thời gia, sao anh uống nhiều rượu thế còn không chịu ăn cơm tử tế, anh xem đi, nốc đến mức vào cả viện! Liên lụy bọn em trời nóng như này phải đến…”

Ngưu Tiểu Tuấn mới nói được một nửa, Thịnh Hạ đột nhiên bước ra khỏi vòng tròn ba người đang che chở cho mình, đi thẳng đến chỗ Thời Diệp, đặt bình giữ nhiệt trong tay xuống chiếc bàn con bên cạnh.

Mọi người im phăng phắc.

Khóe mắt Thời Diệp chỉ nhìn được một mẩu vạt áo con con của Thịnh Hạ. Hắn cố chấp không chịu nhìn cậu trai bên cạnh, cứ nhìn chằm chằm vào tay mình.

Giọng nói quen thuộc mà xa lạ đó cất lên: “Đừng tức giận vì em, anh cứ dưỡng bệnh cho mau khỏe.”

Giọng trầm nhưng chất giọng rất êm tai. Hơi khác so với lúc cậu hát, nghe nhẹ nhàng hơn.

Có lẽ vì là người miền Nam nên Thịnh Hạ luôn nói chậm, thờ ơ, giọng nghe ướt át sao đó*. Ngày xưa Thời Diệp cực kì thích nghe Thịnh Hạ nói tiếng phổ thông, hắn luôn cảm thấy cách phát âm này rất đặc biệt.

(Nguyên văn “音调里仿佛还带着点水汽”, mình không hiểu ý của từ “水汽” trong này lắm, mong được cao nhân chỉ giáo )

Thời Diệp vẫn phớt lờ cậu, nhưng ngoài hắn ra không ai biết… Tim hắn đập nhanh hơn, mạnh hơn, thỏa mãn hơn, dạ dày bắt đầu đau, cảm giác choáng váng lờ mờ đó lại tới.

Thấy Thời Diệp bơ mình, Thịnh Hạ hơi ngập ngừng rồi bảo: “Em mua ít cháo, nếu anh đói thì ăn nhé… Anh nghỉ ngơi cho khỏe.”

Nói đoạn cậu chờ giây lát, thấy Thời Diệp vẫn phớt lờ mình, cậu ngơ ngác, có lẽ cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại, cậu lễ phép gật đầu với Cao Sách đang ù ù cạc cạc bên cạnh rồi quay người về thẳng.

Sau khi Thịnh Hạ đi, Cao Sách với bọn Ngưu Tiểu Tuấn đứng đực ra nhìn nhau, Chung Chính khoanh tay nói đầy ẩn ý: “Sao em cứ thấy có gì đó bất ổn nhỉ, Thời gia, quen nhau từ trước à?”

Tiêu Tưởng bắt chéo chân, mặt cũng cười cợt: “Tôi đoán chắc là từng có một chân.”

Mặt Cao Sách trông như không thể tin được: “Chú làm người ta rồi đấy à?”

Ngưu Tiểu Tuấn kinh hoàng: “Thời gia, thật hay giả vậy trời?! Chuyện này không thể nào! Nội bộ ban nhạc mà ‘tiêu hóa’ nhau là dễ có chuyện lắm đấy! Em không ủng hộ tình yêu trong band đâu!”

Tư thế của Thời Diệp hơi cứng còng: “Đừng có hỏi vớ hỏi vẩn, chưa có gì hết.”

Bất lực nhất chính là “chưa có gì hết”.

“Chưa có gì hết mà chú còn không cần người ta à?” Cao Sách trông không thể hiểu được, “Nhưng chuyện này chú không quyết định được đâu, Thời Diệp ạ. Chú thấy đấy, hồi trước ký với Thẩm Túy là theo ý chú còn gì? Lúc đó anh chẳng đề cao nó nhưng chú cứ khăng khăng đòi ký, bây giờ sự thật chứng minh là quyết sách của chú rất sai lầm. Mà có vấp ngã cũng không sao, chúng ta có thể đứng dậy và đi tiếp, nhưng anh sẽ quán triệt, tương lai ai mới là người đồng hành cùng chú trên hành trình này.”

Thời Diệp chẳng cần nghĩ ngợi: “Không được.”

“Chung Chính và Tiêu Tưởng đã đồng ý rồi.” Cao Sách nói thẳng, “Ban nhạc không phải của riêng mình chú, bọn anh đều thấy Thịnh Hạ phù hợp. Thời Diệp, chú đừng quậy nữa.”

“Thế này là đi xem mắt à? Lôi bừa một người vào góp cho đủ quân số là thành một ban nhạc?” Thời Diệp nghĩ thôi cũng thấy nực cười, “Anh đang trưng cầu ý kiến của em đấy à?”

Ngưu Tiểu Tuấn vẫn còn đắm chìm trong đề tài vừa rồi: “Không phải, Thời gia, rốt cuộc là các anh đã từng ở bên nhau chưa? Vậy phải làm sao bây giờ, người ta ký hợp đồng luôn rồi!”

Thời Diệp nghe xong khựng lại: “Ký rồi à? Mấy ông không hỏi tôi mà đã ký rồi à??”

“Ký rồi.” Cao Sách nói với vẻ mặt không chút cảm xúc, “Mặc kệ trước đấy các chú có gì với nhau, quen hay không quen anh cũng ký rồi. Người ta chả đòi cắc nào, chỉ bảo là muốn đóng góp cho ban nhạc, anh bị ngu hay gì mà không ký? Thời Diệp, tốt nhất là chú kể cho anh nghe, rốt cuộc giữa các chú có chuyện gì?”

Có chuyện gì à?

Thời Diệp cũng không biết nên nói đó là chuyện gì.

Lừa cả đám đi rồi, Thời Diệp nằm lại trên giường bệnh, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ mà thẫn thờ hồi lâu.

Suy nghĩ một hồi, lòng vẫn chật ứ ưu phiền, hắn rút kim ra, đứng dậy đóng cửa, cầm bao Marlboro mà Chung Chính để lại cho mình rồi bước đến bên cửa sổ, nhìn bóng cây dưới tầng hút thuốc.

Hắn ngẩn ngơ rất lâu cho đến khi có tiếng gõ cửa. Ba tiếng, chậm mà rất nhẹ.

Thời Diệp vô thức bảo, “Vào đi.”

Nói xong thì hối hận ngay lập tức, song người ta lỡ vào rồi.

Lúc bước vào trông Thịnh Hạ rất do dự, nhất là khi thấy ngón tay Thời Diệp còn đang kẹp điếu thuốc. Cậu tiến lại gần vài bước nhưng không đến gần quá, chỉ dừng ở một cự li đủ thấy rõ mặt Thời Diệp.

Họ nhìn nhau rồi đều ngây ra.

Lúc này Thời Diệp đã bình tĩnh đôi chút, hoàn hồn xong hắn điềm nhiên hỏi: “Đi rồi còn về làm gì?”

Còn về làm gì nữa.

Trông Thịnh Hạ không được tự nhiên.

Thời Diệp biết, chắc hẳn Thịnh Hạ hơi căng thẳng, song điều này khiến hắn tự tin hơn, thậm chí là đôi chút khoái chí.

“Em…” Thịnh Hạ cau mày, chậm rãi nói từng chữ, “Em cũng không biết nữa, nhưng em đi đến cửa bệnh viện lại vòng về.”

Bàn tay cầm điếu thuốc của Thời Diệp run lên trong vô thức.

Hắn cố gắng bình tĩnh để hỏi: “Sao em lại muốn đến đây?”

Nghe xong, nét mặt của Thịnh Hạ lập tức ngây ra: “Dạ?”

“Tôi hỏi, tại sao em lại muốn đến ban nhạc của tôi?” Mặc dù mới bị xuất huyết dạ dày vào đêm qua, còn đang mặc áo bệnh viện, nhưng trông Thời Diệp vẫn rất gai góc và ác liệt, “Bây giờ danh tiếng của Người Du Hành Vũ Trụ rất tệ, người hâm mộ sắp chửi bới đến tận cửa nhà tôi rồi. Nếu muốn mưu cầu danh lợi thì chẳng phải em ngu quá à?”

Thịnh Hạ vẫn nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên đầu ngón tay hắn, thậm chí Thời Diệp còn không chắc Thịnh Hạ có đang ngoan ngoãn nghe mình nói chuyện không.

Đợi hắn nói xong, Thịnh Hạ chỉ vào điếu thuốc của hắn, nói không đầu không đuôi: “Trước đây anh không hút thuốc.”

Thời Diệp thầm nghĩ, lại nữa rồi, em lại như thế nữa rồi. Nhìn xem, vẻ mặt em, giọng điệu em, ánh mắt em.

Trước kia Thịnh Hạ vẫn luôn là như vậy, em thờ ơ nói những lời chọc tức người ta, song vẻ mặt và giọng điệu em lại nghiêm túc đến mức người ta không thể nhìn ra được em đang giả vờ hay ngây ngô thật.

Hắn còn chưa nghĩ ra cách đốp lại thì Thịnh Hạ lại bồi thêm: “Lúc đó anh bảo em đừng hút thuốc, không thì không cao thêm được. Em biết anh chỉ trêu em nhưng sau khi anh đi, em đã cai thuốc rồi, em nghe lời anh đó. “

Thời Diệp lập tức hít một hơi thật sâu.

Thời Diệp buộc mình không để ý đến lời của Thịnh Hạ nữa, hắn tiếp tục hỏi tới cùng: “Em nghĩ bây giờ tôi sống bi thảm lắm, em thì tài giỏi rồi, có bản lĩnh rồi, vội đến xem tôi làm trò hề đúng không?”

Họ không giao tiếp trên cùng một kênh, cứ mạnh ai nấy nói, song trong mắt cả hai đều mang nét buồn giống nhau.

Thịnh Hạ vẫn mắt điếc tai ngơ nhìn điếu thuốc trong tay Thời Diệp, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Anh đừng hút thuốc, không phải là cổ họng anh không khỏe ạ?”

Thời Diệp hoàn toàn không nói nên lời trước ánh mắt ấy.

“Em chẳng muốn gì ở anh cả, anh cứ sống tốt là được.”

Tim Thời Diệp đập loạn xạ, hắn chỉ đành quay lưng đi không nhìn cậu nữa.

Giọng Thịnh Hạ rất khẽ, cuối cùng cậu mới gọi một tiếng ấy: “Thầy Thời Diệp ạ.”