Bách Trì vốn không định tiếp tục nghe, nhưng cuộc hội thoại này lại nhắc đến người bạn pháp sư tài giỏi kia của anh – La Đồng nên Bách Trì vẫn im lặng mà nghe họ trao đổi. Nếu đoán không lầm thì đó là con trai của đại tướng quân La Thành – La Vi Hiển và con trai của đại tướng quân Ngưng Vũ Nhân - Ngưng Diệp Mẫn. So với Liễu gia sinh con cái muộn thì các gia tộc khác hầu như đều đã ba thế hệ. Bách Trì sinh ra sớm hơn các cậu ấm này, cũng được rèn giũa nghiêm khắc hơn. Nên anh hiện là thượng tướng của Hỏa Long đoàn mà bọn họ vẫn còn đang học ở học viện.
Nghe họ nói một lúc đại khái đang khoe mẽ một thiết bị mới mẻ nào đó của Ngưng gia. Bách gia và Ngưng gia vẫn luôn đối đầu ngầm với nhau. Chỉ riêng chiếc vòng phòng hộ lần trước cũng thấy Ngưng gia đang có lợi thế hơn khá nhiều. Bây giờ mà họ cũng đã có những thứ khác. Bách Trì cau mày.
“Thứ này là gì vậy, chơi vui không?” – La Vi Hiển hỏi Ngưng Diệp Mẫn
“Cũng không có gì, thứ này có thể phát ra từ trường loại bỏ các pháp sư có tư chất thấp, không đạt cấp 5 không qua được. Ngưng gia chúng tôi đang dùng thứ này để tuyển binh chủng” – Thái độ thì bình thường nhưng lời nói không hề che dấu sự khoe mẻ. Các pháp sư hiện tại đạt đến cấp 4 cuối kì là ổn, có thể lên được cấp 5 đã là kì tài. Ngưng gia còn muốn sàng lọc để có đội quân tinh nhuệ, tập hợp các tinh anh từ cấp 5 trở lên. Quả là tham vọng không nhỏ.
“Vậy cho tôi mượn một lát được không?” – La Vi Hiển không hề khách khí hỏi mượn
“Cậu mượn làm gì chứ?” – Ngưng Diệp Mẫn có chút không vui, đây là thứ Ngưng gia đã nghiên cứu thành công, chưa công bố, hắn chỉ muốn đi khoe một chút mà thôi.
“Tôi nghe nói là buổi tiệc hôm nay có mời có pháp sư tài giỏi kia của hỏa hệ đấy, tôi cùng cậu đoán xem, thể chất của cậu ta thuộc cấp mấy” – La Vi Hiển cười cười nói, gương mặt còn rất thiếu đánh. Từ sau khi biết La Đồng đang học ở hỏa viện, còn là học viên xuất sắc của hỏa viện, hắn đã khó chịu trong lòng. Từ lần gặp ở Bạch Kỳ quán cũng chưa có cơ hội chạm mặt nào khác. Hắn muốn La Đồng phải mất mặt trước các gia tộc hôm nay.
“Cậu đùa gì chứ, cái tên đã thắng Ngưng Giác đấy hả. Quá lắm cũng chỉ mới cấp 4 trung kì mà thôi. Tôi đã nghe ngóng được sau khi ra khỏi đấu trường cậu ta ngất luôn do dùng ma năng quá độ. Nếu dùng thứ này, làm sao cậu ta vào được bữa tiệc chứ” – Ngưng Diệp Mẫn cười ha hả, dù nói vậy nhưng hắn cũng biết tên La Vi Hiển này muốn chơi xấu người khác.
“Cậu lo gì chứ, trước sau gì Ngưng gia cũng công bố thứ này thôi, dằn mặt trước Bách gia một chút có là gì, hơn nữa La Đồng chỉ là một tên dân thường mà thôi, Bách gia sẽ vì điều đó mà đối đầu Ngưng gia sao?” – La Vi Hiển không lo lắng nói.
Dường như bị thuyết phục bởi La Vi Hiển, Ngưng Diệp Mẫn đồng ý. Hai người lại khoác vai cười ha hả rời đi. Bách Trì từ sau bụi cây đi ra. Gương mặt có chút tức giận định đi theo hai tên kia thì bị một cánh tay níu lại, anh quay đầu thì ra là cô nhóc An gia, An Phỉ.
“Anh Trì, anh làm gì ở đây thế? Mặt mũi còn đen thui, ai chọc giận anh à” – Ai sợ Bách Trì chứ cô thì không, cô vui vẻ ôm cánh tay anh, đòi anh dẫn mình đi kiếm Liễu Y Nhiên.
“Em đi vào trong dinh thự sẽ thấy, giờ anh có việc bận, đi trước đây” – Bách Trì kéo tay An Phỉ ra rồi đi một hướng khác. Còn không quên quay đầu lại cảnh cáo “Đừng theo anh”.
An Phỉ không hiểu làm sao đành quay lại dinh thự tìm Y Nhiên. Thấy cô đang đứng cùng hai anh trai của mình thì cũng vui vẻ chạy lại ôm cánh tay bạn thân của mình.
“Nhiên Nhiên! Chào anh Vân Trạch, anh Vân Bình”
“Làm tớ hết hồn” – Y Nhiên giật mình cốc nhẹ đầu bạn mình. An Phỉ lúc nào cũng nhí nhảnh vui vẻ nhứ vậy. Nói rồi còn không quên chào anh trai mà muốn kéo cô bạn mình rời đi cùng nhau.
An Phỉ muốn nói chuyện thêm với Vân Trạch. Khó lắm mới thấy đại tinh anh giới thương nghiệp Liễu Vân Trạch, sao lại không trò chuyện một chút chứ. Thế là cô mặc kệ lôi kéo của Y Nhiên, đi đến bắt chuyện với đại thiếu gia Liễu gia.
“Anh Vân Trạch, lâu rồi không gặp, dạo này anh khỏe chứ?”
“Vẫn tốt, em cũng học chăm chỉ chứ?” – Vân Trạch vẫn xem cô nhóc An Phỉ này như em gái của mình vậy.
“Vẫn tốt, dạo này sản phẩm thời trang của Liễu gia có nhiều thiết kế lạ và đẹp quá, tiếc là không bán, khi nào thì anh bán ạ?” – An Phỉ mè nheo làm Vân Trạch buồn cười. Sản phẩm do công ty anh thiết kế đơn nhiên bán, thứ không bán được cũng chỉ có thể là của “ai đó” mà thôi.
“Đều là sản phẩm đặc biệt làm riêng, đã được đặt trước, anh cũng rất tiếc”
“Eo ôi, là nhà thiết kế đặc biệt đó ạ” – An Phỉ đã hiểu được. Liễu gia có một nhà thiết kế rất đặc biệt, chỉ thiết kế cho người hữu duyên.
Chợt Vân Bình đứng kế bên nhận cuộc gọi, sau khi kết thúc cuộc gọi liền đi với vẻ mặt lo lắng. Vân Trạch lo lắng cho em trai cũng đi liền đi theo. Kéo theo An Phỉ và Y Nhiên tò mò mà chạy chậm theo sau. Vân Bình đang là trung tướng của Hỏa Long đoàn, dưới cấp Bách Trì. Cuộc gọi này hẳn là công việc. Hiện vẫn đang tiệc của nguyên soái, ai lại gây chuyện chứ.
Ra đến sân thì đã thấy Bách Trì đang nói chuyện với hai thiếu gia của La gia và Ngưng gia, thái độ có chút không tốt lắm. Các tướng sĩ thấy vậy mới gọi cho trung tướng Vân Bình ra để ngăn cản. Bách Trì có chút bực bội, vì bị An Phỉ kéo tay lúc nãy mà anh đã chậm một bước. Hai tên thiếu gia này đã khởi động thiết bị ở cổng Bách gia. La Đồng là do ông anh mời đến, không thể để tình huống như vậy xảy ra với khách. Huống chi cậu còn là bạn của anh.
“Đây là Bách gia, tôi nghĩ hai vị nên tôn trọng bữa tiệc của ông nội tôi!” – Bách Trì lạnh giọng.
“Tôi rất tiếc thượng tướng Bách Trì, thiết bị đã được khởi động, không dừng được đâu. Hơn nữa nếu khách mời cũng khá đông đủ rồi đó, nếu còn ai đó thì chắc mời các vị nghĩ cách cho họ. Cổng sau chẳng hạn” – La Vi Hiển vẻ mặt ngạo mạn cười đáp lời. Hắn đã để ý các gia tộc lớn hầu như đã đến đủ, các gia tộc bé hơn thì cũng nể mặt mũi Bách gia thôi.
Bách Trì tức giận đến mức cánh tay cũng phát ra tia lửa, Vân Bình nhanh chóng tới ngăn cản. Hôm nay là tiệc mừng thọ nguyên soái, La gia Ngưng gia đều là gia tộc lớn, họ không nên chạm đến lúc này.
“Hai người làm vậy cũng không ngại mặt mũi Bách gia chúng tôi nhỉ?” – Bách Trì thấy Vân Bình tới can ngăn cũng không thỏa hiệp
Đơn nhiên La Vi Hiển cũng ngại mặt mũi Bách gia, vốn dĩ làm trong im lặng không để ai biết, ai mà biết bị tên Bách Trì này tới phá đám ngay lúc họ đã bật thiết bị. Ngưng Diệp Mẫn cũng có chút muốn thu tay, đây là tiệc cùa Bách gia, làm loạn ở đây về thế nào cha cậu cũng đánh mắng một trận. Chỉ là chưa kịp để họ nghĩ thêm, một chiếc xe bay đã đáp xuống trước cổng. Một thiếu niên đẹp trai sáng ngời với bộ lễ phục trắng viền vàng sắc sảo bước xuống, mái tóc đen ngắn bay nhẹ trong gió. Bộ trang phục ôm trọn cơ thể săn chắc càng tôn lên vóc dáng mạnh mẽ của cậu.
“Hẳn không phải chào đón mình đâu nhỉ?” – Khương Đồng nghĩ thầm khi nhìn một đám người tụ tập trước cổng.