Xung quanh rất yên tĩnh, cửa sổ hướng ra hành lang mở một khe rất nhỏ, có cơn gió thổi vào, nhờ vào ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, cô thấy được hình dáng của mình lúc này, bàn tay nhỏ xíu, mập mạp, trên người là một chiếc váy màu đen, đôi giày trên chân cô không biết đã rơi đi đâu, nhưng dù đi chân trần trên nền xi măng, cô vẫn không cảm thấy lạnh.
Dường như cô đang trở lại lúc mình còn nhỏ, nhưng mọi thứ rất xa lạ, trong nhà yên tĩnh đến kì lạ, bên cạnh có một cánh cửa đang đóng. Cô đưa tay ra vặn tay nắm cửa, nhưng tay nắm cửa lại chẳng hề nhúc nhích chút nào, đứng bần thần ra một lúc, rồi lại đi thẳng về phía trước.
Bước từng bước một.
Thật kì lạ… không hề có tiếng động nào phát ra, cô đi qua từng cánh cửa sổ, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, cô quay đầu nhìn xuống đất, nơi đó không có bóng cô, mà chỉ có một vệt đen dường như nối với đuôi váy của cô tạo thành một tấm vải đen tuyền dài thật dài.
Bỏ qua chuyện này, cô lại tiếp tục đi về phía trước, ở khúc quanh có một tấm bảng phát ra ánh sáng màu xanh, cô tiến về phía ấy. Đến nơi, cô thấy mình đang đứng ở cầu thang, bên phải là đi lên, bên trái là đi xuống, cô dừng bước, hoang mang không biết phải chọn lối nào.
Cộp, cộp, cộp.
Có tiếng bước chân vang lên ở tầng trên, cách trần nhà, từ từ đi qua đỉnh đầu cô, chậm rãi từng bước, từng bước một.
Thì ra ở đây còn có người khác nữa? Không biết đối phương là ai, cô hơi hồi hộp, hai tay nhỏ bé nắm chặt lại, cô nghe thấy người ở tầng trên hình như đang chạy xuống, cuối cùng cũng nâng bước, đi về phía bên trái, chạy xuống cầu thang, xuống hết tầng này rồi xuống tới tầng kia, nhưng khi cô dừng lại, thì vẫn giống như lúc nãy, vẫn là tấm bảng chỉ dẫn màu xanh, vẫn có tiếng bước chân trên đầu: Cộp, cộp, cộp.
Tim cô đập thình thịch, người trên tầng dường như đang đuổi theo cô vậy. Cô chỉ có thể tiếp tục chạy xuống, đuôi váy màu đen quét xuống đất, tuột qua từng bậc thang, vệt dài màu đen phía sau cô cũng ngày càng dài, dường như đang tự phát triển vậy.
Cô lại xuống thêm một tầng, không còn bậc thang nữa, chỗ này không có cửa sổ, cũng không có căn phòng nào cả. Thay vào đó, trên trần nhà có vài ba ngọn đèn đang phát sáng. Đột nhiên cô nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, cánh tay nhỏ nhỏ mũm mĩm giờ đã trở nên thon dài, chiếc váy trên người đã biến thay một chiếc áo đen và quần, cô sờ sờ tóc mình thì thấy chúng đã được buộc gọn gàng lại thành một chiếc đuôi ngựa, đây là cô khi còn học trung học cơ sở.
Cộp, cộp, cộp.
Loading...
Tiếng bước chân vẫn vang lên đều đặn.
Cô quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn, dưới đất và trên tường có phản chiếu lại bóng của cô. Nhưng lại không giống cô, cô đứng yên nhưng hai bóng kia lại động đậy. Cô nhìn chằm chằm vào chúng.
Một chiếc bóng dần dần biến thành hai, hai chiếc bóng từ từ trở nên rõ nét hơn, một nam một nữ, một cao một thấp, dù chỉ là những chiếc bóng đen, cô vẫn có thể phân biệt rất rõ ràng.
Cha, mẹ.
Cô khẽ gọi hai người, nhưng lại không nghe thấy giọng nói của mình, giọt nước mắt lăn dài dọc theo gò má cô, rồi rơi xuống đất, nhưng cô không cảm nhận được điều gì, giọt nước mắt kia rơi xuống, rồi lại biến mất giây lát.
Cộp, cộp, cộp
Cộp, cộp, cộp
Cộp, cộp, cộp
Hai chiếc bóng trên tường trong chớp mắt đã bị tách ra, tiếng bước chân vang lên từ bốn phía, cô dường như bị bao vây.
Sợ hãi, bi thương, bất lực… Cô kinh hoảng nhìn xung quanh, lại chạy đi, nhưng lần này tiếng bước chân ấy đã tiến gần cô, những ngọn đèn lần lượt bị tắt, bóng tối càng lúc càng gần cô…
“Tiểu Thất.”
“Tiểu Thất.”
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô, cô nhìn quanh, ai đang gọi tên cô?
“Tiểu Thất, đến đây nào.” Giọng nói dịu dàng kia lại vang lên, cô quay người, phát hiện ra có một sợi vải màu đen.
Phía sau là bóng tối không ngừng cắn nuốt tất cả mọi thứ, còn phía trước cô là giọng nói khiến cô cảm thấy rất an lòng, cô không suy nghĩ gì nữa, chạy nhanh về phía trước.
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng xa, cô chạy dọc theo tấm vải tiến lên phía trước, ánh đèn trên đầu càng lúc càng sáng, rồi trước mặt cô, có một cánh cửa từ từ mở ra vì cô.
“Tiểu Thất, bên này.”
Đúng rồi, phải chạy, cô chạy đến cánh cửa ấy, xông ra ngoài.
Nhưng một giây sau…
Cô lại rơi vào bóng tối.
Cộp, cộp, cộp
“Mộc Thất! Mộc Thất!”
Cô nhìn cánh cửa đã mở ra kia, sau lưng là giọng nói quen thuộc, Mộc Thất mở mắt, đập vào mắt là trần nhà màu trắng và hai khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
“Mộc Thất, cô tỉnh rồi.” Cố Mi vỗ ngực thở phào.
Cổ họng hơi khô, Mộc Thất chầm chậm mở miệng, “Tôi bị làm sao thế?”
“Cô, cô, bị ngất, ngất xỉu.” Tần Tiểu Mễ nắm chặt tay áo Mộc Thất, đôi mắt thấp thoáng dưới chỗ tóc mái dài lộ rõ vẻ khẩn trương.
“Tôi bị ngất?” Mộc Thất ngạc nhiên cau mày, bắt đầu nhớ lại chuyện vừa nãy.
Cô và những người khác nhận điện thoại của đội trưởng, vội vàng từ nhà hàng chạy về, đọc tờ giấy mà tên bắt cóc để lại, rồi chuẩn bị điều tra vụ án nữ sinh nhảy hồ nửa năm trước … Sau đó thì sao? Chuyện gì đã xảy ra?
Chứng kiến nét mặt Mộc Thất, Cố Mi giải thích: “Cô đi rót cà phê, nhưng cuối cùng là ngã xuống đất. Lúc ấy cô dọa tôi sợ muốn chết. Chắc là bị hạ đường huyết, tôi biết là cô không thể bỏ bữa được mà.”
Thì ra là như vậy!
“À, tôi không sao.” Mộc Thất vịn tay vào lưng ghế sa lông, muốn ngồi dậy, Tần Tiểu Mễ cũng đưa tay ra đỡ cô.
Cố Mi lườm cô một cái, đưa tay véo mặt cô: “Không sao cái gì chứ, lấy gương ra tự soi mặt mình xem, trông có khác gì quỷ cái không, giờ ra mặc bộ váy trắng vào là đi dọa ma người khác được rồi đấy.”
“Mơ thấy ác mộng nên hơi mệt.” Mộc Thất lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn hai người rồi hỏi: “Đội trưởng và mọi người đâu rồi?”
Tần Tiểu Mễ đáp: “Đến đại… đại học Minh Khải.” Đôi lúc Tần Tiểu Mễ vẫn có thể nói những câu đơn giản.
“Ừ.” Mộc Thất xoa xoa tóc Tần Tiểu Mễ bày tỏ sự khích lệ rồi chuẩn bị đứng dậy.
Cố Mi lập tức ngăn cô lại: “Cô đi đâu?”
“Tôi đi qua chỗ này một chút, một tiếng sau sẽ quay lại.”
Mộc Thất nghĩ thầm: Có lẽ là vì… nên mới mơ thấy giấc mơ này.
Cố Mi nghe xong liền nhảy cẫng lên, vẻ mặt trẻ con pha lẫn chút tức giận: “Mộc Thất! Cơ thể cô vẫn chưa khỏe lại đâu, đội trưởng đã đi điều tra chuyện Tưởng Vân Kiệt bị bắt cóc rồi, cô đừng có mà ngã xuống!”
“Ngày mai là 29 tháng 4 rồi, tôi sẽ về sớm thôi.” Cô đưa tay lên xoa xoa đầu Cố Mi, an ủi cô ấy.
Cố Mi nghẹn lời, nhắm mắt lại, lầm bầm, “Sờ đầu cái gì chứ, tôi còn ổn hơn cô đấy.”
Mở mắt ra, ánh mắt cô ấy nhìn Mộc Thất phảng phất chút đau lòng, nhưng cô không nói gì, chỉ xoa xoa đầu Cố Mi mạnh hơn một chút mà thôi.