Người Điên

Chương 22: Hạnh phúc




Dòng người tại cổng trường rất đông, đủ loại sinh viên từ trong trường tuôn ra. Trang phục Nhiếp Hải Hà mặc hoàn toàn không phù hợp với môi trường trường học.

Điện thoại reo lên, Diệp Tử sửng sốt nửa ngày, mới bắt máy.

Đầu bên kia vang lên giọng Thỏ: “A Tử, anh đi bằng cách nào? Bữa trưa em đều mua về hết rồi.”

Diệp Tử không lên tiếng, toàn thân rét run, ngón tay run rẩy.

Thỏ thấy anh không trả lời, tiếp tục hỏi: “Này? Nghe được không? Sao không lên tiếng vậy?”

Giọng Diệp Tử khẽ run: “Cô ta… Cô ta không chết…”

“Ai?”

“Nhiếp Hải Hà, tôi thấy cô ta, cô ta…”

Giọng Diệp Tử im bặt, không dám tin trợn to mắt lên.

Nhiếp Hải Hà vừa rồi còn đứng lẫn trong dòng người, mà hiện tại, nơi đó căn bản không thấy bóng dáng cô nữa!

Diệp Tử mặc kệ đầu kia điện thoại, trực tiếp đi hỏi bảo vệ thử có thấy một cô gái mang giày đỏ, cầm một cái ô màu hồng, váy trắng không. Bảo vệ lắc đầu, nói: “Tiểu tử cậu trúng tà à? Tôi vừa rồi vẫn ở đây, không có ai cầm ô hồng cả. Nói thật, bây giờ số người dùng ô màu hồng không ít lắm, nếu có sẽ dễ phát hiện mà.”



Thời điểm Thỏ chạy đến, Diệp Tử đang ngồi trên ghế công cộng, cúi đầu, những sợi tóc bừa bộn mất trật tự. Cơn gió ấm áp thổi qua đung đưa từng chiếc lá, ánh mặt trời sặc sỡ chiếu rọi.

Thỏ đi đến trước mặt anh, nắm tay anh lên, nhẹ nhàng xoa xoa: “Có chuyện gì vậy?”

Diệp Tử lẩm bẩm nói: “Tôi thấy Hải Hà, cầm ô hồng, đứng sau lưng tôi. Chỉ có tôi nhìn thấy cô ta… Không chỉ vậy, tôi hôm nay còn nhìn thấy bà lão kia… Rõ ràng… Tôi tận mắt chứng kiến bà ta đập đầu chết… A, đúng rồi, rất lâu trước đây, tôi cũng từng nhìn thấy bóng dáng Giang Duy đúng không, đứng ở phía bên kia đường… Đến cũng là chuyện gì xảy ra, các người đó là oan hồn sao? Đến tìm tôi báo thù sao?”

“Không phải oan hồn, mấy người đó chết hết rồi, sẽ không hại được anh. Chỉ là ảo giác thôi A Tử.”

Diệp Tử nhíu chặt mày lại: “Vì sao lại xuất hiện ảo giác? Tôi… Tôi bị bệnh sao?”

Thỏ cau mày, đôi mắt đỏ ửng, sau một khắc, hắn không để ý đến mọi người xung quanh, trực tiếp đem Diệp Tử ôm chặt vào ngực: “Buổi chiều chúng ta đi bệnh viện ha, không sao đâu, nhất định không có chuyện gì đâu.”

※ ※ ※

Hai người đều xin nghỉ, buổi chiều liền đi đến bệnh viên kiểm tra võng mạc, lỗ tai, tất cả đều không có vấn đề gì. Vì để bảo vệ bí mật của hai người, bọn họ cũng không có trực tiếp đi đến bệnh viện tâm thần kiểm tra, mà Thỏ đem Diệp Tử đến một bác sĩ tâm lý, là bác sĩ tư nhân của nhà Thỏ, tính bảo mật tương đối tốt. Sau bữa cơm chiều, Thỏ đem Diệp Tử đến phòng khám của một vị bác sĩ ấy, Diệp Tử cùng bác sĩ ở trong phòng trò chuyện hơn hai giờ đồng hồ.

Xong xuôi, bác sĩ tâm lý nói Diệp Tử không cần quá lo lắng. Tình huống không nghiêm trọng, không phải là tâm thần phân liệt gì cả, chỉ bởi vì gần đây tinh thần chịu kích thích mạnh quá, liên tục lo âu nên dẫn đến ảo giác. Còn ù tai choáng đầu bởi vì có chút thiếu máu, thân thể hư nhược, hiện tại chuyện anh cần làm là thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi nhiều hơn, và dời đi sự chú ý của bản thân.

Diệp Tử ra về, đường đã lên đèn. Sắc tím lam trong màn đêm, khiến tầng tầng lớp lớp kiến trúc đều biến thành những khối màu đen, những đám mây xám đậm từng đám đám cuộn vào nhau, phía trên đường chân trời, là ráng màu đỏ hồng nhạt trơn nhẵn. Đèn đường màu da cam lan tỏa khắp phố, rồi biến mất sau những con ngõ chập trùng.

Một trận gió ấm áp thổi đến, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Có ổn không, A Tử.” Thỏ hỏi.

Diệp Tử phóng tầm mắt ra xa, nhìn ráng chiều nhạt màu, nói: “Nói thật, ngày hôm nay dọa tôi quá. Tôi thà mình bị bệnh gì đó thật nặng… cũng còn tốt hơn…”

“Có đi được không?”

Diệp Tử sửng sốt một chút, lúc này mới cảm thấy bên dưới đau nhức. Vừa căng vừa rát, chắc chắn nơi đó bị sưng lên rồi.

Anh trong nháy mắt đỏ ửng cả người, cảm giác cơ thể không được dễ chịu, khó chịu hơn nửa ngày mới chửi nhỏ: “Đồ vô lại, còn không phải tại cậu sao!”

Mặt Thỏ cũng có chút đỏ đỏ: “Xin lỗi… Ngày hôm qua em làm quá mức. Hôm nay cũng thật là, hình như em không thanh tẩy nó sạch sẽ, cũng không bôi thuốc, tối nay về thoa chút thuốc nhé?”

Diệp Tử xấu hổ che miệng Thỏ lại: “Cậu câm miệng lại cho tôi! Bị người khác nghe được thì biết làm sao hả…A…”

Không cẩn thận, anh liền bật ra một tiếng rên rỉ.

Tình cảnh tối qua lại rõ ràng trước mắt anh, Diệp Tử có thể cảm giác được thân thể của mình trở nên mẫn cảm hơn so với trước đây, cho nên lúc này, bàn tay của anh chỉ là bị Thỏ liếm một cái mà thôi, cả người lại giống như bay mất nửa cái mạng, tim đập thịch thịch.

Thế nhưng, Thỏ cũng không làm ra thêm hành động gì.

Hắn dùng bàn tay lạnh lẽo của mình bao trùm lên mu bàn tay Diệp Tử, hạ mi mắt nhìn anh, hai mắt sâu nặng, gò má ửng đỏ, giọng nói mang theo ý cười: “A Tử, anh có biết hiện tại, em hạnh phúc đến mức nào không?”

Diệp Tử nhíu mày: “Hạnh phúc đến cỡ nào?”

“Em chưa bao giờ nghĩ có thể hôn lòng bàn tay anh như vậy. Cũng chưa bao giờ nghĩ có thể giống như tối qua, cùng anh kết hợp như vậy… Nói thật, dù cho một giây sau có phải bỏ mạng, em cũng thấy không còn gì để nuối tiếc.”

“… Thật buồn nôn.”

“Em cõng anh đi.”

“Ừm. Hả?”

“Em cõng anh, A Tử. Nhà còn xa lắm, lại không bắt được xe, để em cõng anh đi.”

“Bị người khác nhìn thấy thì sao…”

Thỏ nở nụ cười: “Anh đem đầu chôn ở lưng em thì sẽ không ai thấy.”

Tối hôm đó, Thỏ cõng Diệp Tử, từ lúc đèn mới lên, đến lúc trời đã hoàn toàn về đêm; từ vùng ngoại ô xa lạ, cho đến con phố quen thuộc.

Ngay trong lúc gió đêm man mát, Thỏ lần đầu tiên đưa ra đề nghị “sống chung”.

Hắn nói: “Bác sĩ nói anh thiếu máu, thân thể quá mệt mỏi, ăn uống cũng không cân đối. Ở cùng với em đi, em mỗi ngày nấu ăn cho anh, cùng anh tập thể dục, cùng nhau giải sầu, anh nhất định sẽ tốt lên.”

Diệp Tử tựa trên lưng hắn, lén lút cười đến ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại ngạo kiều: “Xì… Có đứa nhỏ nào lại chăm sóc cho người lớn sao?”

Thỏ bất mãn: “Em không phải là đứa nhỏ, em đã 18 tuổi.”

“Cậu đang học 12, thời gian đâu chăm sóc cho tôi hả? Còn nữa, mỗi ngày cậu đều đi trễ như vậy, thành tích có vấn đề gì không?”

Thỏ cười: “Không thành vấn đề.”

Diệp Tử không tin: “Lần thi gần đây nhất, đứng thứ mấy trong lớp?”

“Thứ ba.”

“Thứ ba??!!”

Diệp Tử lúc này mới nhớ đến những chuyện bát quái trước đây mấy cô gái hay bàn tán. Các cô nói thành tích của Thỏ cực kỳ tốt, mỗi lần thi đều đứng thứ ba trong lớp. Lúc ấy Diệp Tử không tin, còn nghĩ nếu như thành tích tốt như vậy, làm sao còn để cho anh phụ đạo…

Mặt Diệp Tử không tốt: “Đồ lừa đảo này!”

Thỏ nghi hoặc: “?”

“Thành tích cậu tốt như vậy, còn kêu tôi phụ đạo làm gì?!”

Thỏ cười đến hồn nhiên: “Em thích dáng vẻ anh giảng bài cho em…”

Thỏ còn chưa nói hết, âm thanh đã im bặt. Bởi vì trên vai hắn có một vị nào đó vừa lưu lại một vết cắn, in nguyên dấu răng, làm cho hắn dở khóc dở cười.

※ ※ ※

Nói không muốn ở cùng một chỗ là nói dối, nhưng trước khi tốt nghiệp, hiện thực vẫn đúng là chưa cho phép.

Sinh viên năm tư rất bận. Viết luận văn đến kiệt sức, rồi lại không ngừng nghỉ đi tìm giảng viên sửa chữa cho, chỉ cái này thôi cũng dày vò hết mấy ngày; từ lúc mới tháng mười, hầu như mỗi người đồng học đều đang bận rộn công việc, sửa đi sửa lại CV không biết bao nhiêu lần, viết thư tự tiến cử bao nhiêu lần; thời điểm bận rộn nhất, không gì so bằng kỳ thi cuối kỳ, không ngừng sửa chữa luận văn, còn có nhiều loại thư tín quan trọng phải xem, rồi phải thi Anh ngữ cấp sáu; vì để chắc chắn còn phải chuẩn bị cho kỳ thi công chức, suy tư rốt cuộc có muốn đi thi nghiên cứu hay không, vân vân.

Nói đến cuối tháng mười, còn có một chuyện đại sự nữa, chính là mẹ Diệp Tử sinh ra một bé gái, đặt một cái tên rất dễ nghe, Lưu Nhược Yên. Đứa bé mới được sinh ra chỉ có bây lớn, nằm trong người Hàn Dao, khuôn mặt hồng hồng nhăn nhăn nhíu nhíu, đôi mắt không mở lên được. Diệp Tử khi rảnh đều sẽ tranh thủ chạy đến bệnh viện, nói chuyện với mẹ, trông chừng cùng đùa giỡn với em gái.

Thỏ dù sao cũng là nam sinh lớp 12, bận rộn như thế nào cũng không cần phải bàn cãi.

Nhưng, bất luận bận rộn ra sao, hai người mỗi ngày đều có ít nhất một cú điện thoại, tin nhắn hầu như liên tiếp không ngừng nghỉ. Một khi có thời gian rảnh, liền không nhịn được chạy đến tìm đối phương, Chỉ cần hai người ở cùng nhau, dù cho chỉ nói một câu, dù cho chỉ đứng một chỗ, dù cho chỉ nhìn nhau một cái, cũng có thể làm hai người hài lòng cười thỏa mãn.

Nếu như ba ngày không gặp, Diệp Tử nhất định sẽ phi thường muốn gặp Thỏ. Vào lúc ấy, anh sẽ nhìn điện thoại nhiều hơn, dù có đang dùng máy tính làm chính sự, cũng sẽ mở QQ ra. Lúc đi lên sân thượng nghỉ ngơi, anh sẽ không nhịn được mà nhìn xuống; lúc đi nhà ăn ăn cơm, anh sẽ không nhịn được liếc trái ngó phải xem thử; đến khi chạng vạng, anh cũng sẽ không nhịn được đi ra cổng trường nhìn thử.

Anh có lúc cảm thấy thật thần kỳ. Bởi vì mỗi khi anh phi thường phi thường muốn gặp Thỏ, đối phương sẽ xuất hiện, như làm phép vậy. Tỷ như có một lần, buổi chiều anh có nghĩ đến Thỏ. Sau đó di động anh reo lên, anh chạy đến sân thượng, nhìn xuống dưới, quả nhiên, Thỏ đang đứng bên dưới sân thượng, dưới ánh nắng loang lổ mỉm cười gọi tên anh;

Lại có một lần, anh phỏng vấn cho một công ty lớn thất bại, đặc biệt rất nhớ Thỏ. Kết quả mới vừa gửi cho Thỏ một tin nhắn “Tôi muốn gặp cậu”, không lâu sau, Thỏ liền thở hồng hộc chạy đến trước mặt anh…

Đương nhiên, bây giờ không phải chỉ có mỗi Thỏ là chủ động đến tìm Diệp Tử, Diệp Tử cũng sẽ có lúc đến tìm hắn. Căn bản không cần phải hỏi thăm người khác, Diệp Tử rất dễ dàng đến khu khối 12 tìm được Thỏ.

Lúc anh đến, Thỏ đang trong phòng làm bài thi.

Diệp Tử dán vào kính cửa sổ, quan sát hắn.

Thỏ ngồi phía sau gần cạnh cửa sổ, tay trái chống cằm, tay phải cầm bút. Hai gò má hắn tuấn mỹ trắng nõn, những sợi tóc nhạt màu dán vào bên mặt cùng sau gáy.

Chuông tan học vừa vang lên, hắn nộp bài, chuẩn bị ra về. Lập tức liền có đồng học vây quanh hắn, còn có nữ sinh đến tìm hắn hỏi bài.

Mà hắn vừa liếc mắt qua điện thoại liền lập tức đứng dậy, nhanh chân ra khỏi phòng học, kinh ngạc nhìn Diệp Tử đứng dựa vào vách tường.

“… A Tử… Anh làm sao…”

Diệp Tử cười: “Muốn gặp cậu, làm sao, không hoan nghênh à?”

“Sao không hoan nghênh được!”

Thỏ nói vậy, kéo tay Diệp Tử lại, xuyên qua đám người, đi lên lầu.

Diệp Tử nghi hoặc: “Này, đi đâu đó? Các cậu tự học xong chưa?”

“Lên sân thượng, chỗ đó không có ai. Sau là tiết tự học, không đi cũng không sao.”

“Tự học thì bỏ qua? Thành tích cho dù tốt cách mấy cũng không thể tự tin vậy a, giáo viên của cậu sẽ khóc…”

“Anh tới gặp em, em cũng đang cao hứng sắp khóc rồi đây.”

“Anh bạn nhỏ, cậu nói phô trương… A!”

Kết quả còn chưa đi lên sân thượng,Thỏ đã nắm lấy vai Diệp Tử, cúi đầu hôn lên miệng anh.

Diệp Tử từ trong nụ hôn cười khẽ: “Đừng nóng vội vậy chứ anh bạn nhỏ…”

“Em không phải anh bạn nhỏ…”

Toàn bộ lời nói phía sau của Thỏ đều bị bọn họ nuốt vào trong cổ họng.

Hai người từ trên hành lang, hôn lên đến tận sân thượng. Diệp Tử men theo vách tường ngồi xuống, Thỏ mở cúc áo anh ra, theo cằm anh hôn xuống.

Ở thời khắc này, tựa hồ cuộc sống phồn hoa đô thị dưới ánh đèn đường, đoàn người huyên náo này nọ đều biến mất.

Dường như cả thế giới chỉ còn sót lại hai người bọn họ.

Dường như hai người bọn họ đã hóa thành hai thiên thể trên trời kia, thiêu đốt, lóe sáng, mãi đến khi thời gian lụi tàn.