Một tuần sau, Trần Điệp nhận được cuộc gọi thông báo cô đã vượt qua buổi thử vai nữ chính của tác phẩm “Trâm Hoa”.
Lúc nhận được điện thoại thì mặt trời chỉ vừa lên, Trần Điệp mới rời giường vào phòng tắm rửa mặt thì nhận được điện thoại, đối phương vừa nhấc máy là đã thông báo chuyện này.
Trần Điệp ngẩn ra mấy phút mới kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì bên kia đã cúp máy.
Chính xác, là sự thật đó.
Việc thủ vai này, Lục Xuyên và giáo viên hướng dẫn của cô có nói cô có khả năng rất lớn, nhưng để giành được nhân vật này thì không dễ dàng.
Cô thực sự có chút vui mừng nhưng cũng có chút lo lắng.
Sau khi ăn mặc đơn giản gồm áo thun cùng quần jean thì cô xuống tầng. Dì Trương vừa mới chuẩn bị cơm trưa bày biện sẵn trên bàn, ngẩng đầu thấy cô xuống, nói: “Tôi vừa định gọi tiểu thư xuống ăn cơm.”
“Vâng, hôm nay con ngủ quên một tí.” Trần Điệp vén mái tóc dài đã được cột cao, lộ ra chiếc cổ tinh tế, cô ngồi vào bàn ăn.
Dì Trương nhìn cô, cười nói: “Hôm nay tâm tình tiểu thư có vẻ tốt.”
Trần Điệp cong môi: “Dạ.”
“Hôm nay thiếu gia còn đặc biệt dặn dò buổi trưa làm nhiều món tiểu thư thích ăn, nói là dạo này tiểu thư gầy quá.” Dì Trương nói.
Tay cầm đũa của Trần Điệp hơi khựng lại.
Bây giờ nghe thấy lời như vậy thật không dễ chịu chút nào.
Tự do, tự xây dựng sự nghiệp diễn xuất là bước đầu để cô chia tay với Văn Lương.
Cô đã ký một hợp đồng với Văn Lương khi kì thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc, loại quan hệ này sẽ kéo dài đến lúc cô tốt nghiệp đại học, hiện giờ đã sắp đến rồi.
Trần Điệp ăn đơn giản rồi ra cửa, không đi xe có tài xế đưa đón mà tự đi đến trạm tàu điện ngầm, rồi ngồi tàu điện ngầm đến gặp nhà sản xuất.
Gia Ngu là công ty điện ảnh thành lập đã lâu đời. Mấy năm gần đây có trong tay không ít tác phẩm gây sốt phòng vé, một sinh viên sắp tốt nghiệp có thể nhận được cành ô liu của Gia Ngu thật không dễ.
Trần Điệp hít sâu một hơi, đi vào cổng.
Đến trước quầy lễ tân, cô đưa danh thiếp ra, đối phương nhìn lướt qua rồi tươi cười nói: “Tiểu thư đi theo tôi.”
Dựa vào danh thiếp Phùng Trí đưa cho, cô thuận lợi vào công ty.
Nhân viên lễ tân đưa cô đến phòng tổng giám đốc, bên trong có một người phụ nữ xinh đẹp, khoác bộ tây âu sang trọng: “Là Trần Điệp sao?”
“Vâng ạ.”
Trợ lý bưng hai ly trà vào.
“Hiện tại cô đã ký hợp đồng với công ty quản lý nào chưa?” Tổng giám đốc điều hành hỏi cô.
“Vẫn chưa.”
“Khó trách hôm nay cô trực tiếp đến đây. Trong giới giải trí mà đơn phương độc mã, không có quản lý thì rất ít.” Cô ấy uống ngụm trà rồi nói tiếp: “Bất quá chờ lúc bộ phim hoàn thành thì khẳng định cô sẽ nhận được cành ô liu của công ty”.
Tổng giám đốc điều hành làm việc rất nhanh gọn, không nói nhiều lời vô nghĩa mà trực tiếp đến máy in lấy ra một bản hợp đồng đưa đến trước mặt Trần Điệp.
“Đây là hợp đồng của công ty đối với diễn viên mới.” Cô ấy nói: “Cô nhìn qua một chút, xem có hài lòng không?”
Trần Diệp “vâng” một tiếng.
Lúc cô còn học năm nhất là thời điểm Văn Lương bắt đầu xử lý chuyện ở Tập đoàn Ôn Viễn, cô ở biệt thự Tây Giao có nhìn qua dáng vẻ của Văn Lương lúc xem hợp đồng.
Khi ấy cô rất thích Văn Lương, hoàn toàn là một thiếu nữ ngây thơ mang theo sự sùng bái cùng ái mộ đối với anh, quan hệ ám muội không rõ ràng nhưng cũng làm cô hạnh phúc một cách khó tả.
Cô ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, ghé đầu qua xem.
Văn Lương túm cổ áo cô kéo ra: “Em xem không hiểu đâu.”
“Có gì mà xem không hiểu?” Trần Điệp bất mãn khi bị anh xem thường.
Văn Lương khẽ cười, động tác đơn giản ôm cô ngồi trên đùi mình, cũng không quan tâm đó là hợp đồng cơ mật của công ty: “Vậy em nhìn xem hợp đồng này có chỗ nào không hợp lý.”
Trần Điệp cũng nghiêm túc xem xét, một chút lỗi cũng không tìm ra: “Em thấy rất tốt.”
Văn Lương đuổi cô: “Em qua bên kia chơi đi.”
“Không đúng à?”
Anh khó có lúc kiên nhẫn, ôm cô giảng giải rõ ràng mấy lỗ hổng bên trong bản hợp đồng đó cho cô nghe, sau đó nói: “Đầu óc như em, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền ấy.”
Sau đó Trần Điệp quấn lấy anh nói muốn học cách xem hợp đồng này, đã được vài năm, quay lại hiện tại thì cô đã năm tư, sắp tốt nghiệp mất rồi.
Khi ấy, Trần Điệp mới mười tám đã tự tay viết bản hợp đồng giữa anh và cô bằng những kiến thức vụn vặt mình vừa học được, những hàng chữ trong đó dường như đang toát lên nét kiêu ngạo của một cô gái mười tám tuổi.
Văn Lương là người tuyệt đối không thiếu phụ nữ, cho nên mục điều khoản Trần Điệp yêu cầu anh và cô duy trì mối quan hệ yêu đương bốn năm kia, trong mắt anh thấy thật buồn cười.
Lúc ấy, anh cảm thấy cô chính là thi đại học xong nhàn rỗi nên như trẻ con kiếm việc đùa vui thôi, cũng chỉ mắng cô một câu: “Chỉ biết quậy phá.”, không nhìn kỹ càng mà chấm bút ký tên.
Anh không biết.
Khi ấy Trần Điệp không phải có suy nghĩ muốn lợi dụng anh trải đường sự nghiệp sau này cho cô.
Mà cô chỉ muốn dùng ý nghĩ trẻ con này để trói buộc anh bên người mình, dù chỉ là bốn năm.
Trần Điệp vẫn cứ tưởng, chỉ cần bốn năm là cô có thể khiến Văn Lương thật lòng yêu chính bản thân cô.
Nhưng anh như một con sói hoang dã, cuồng vọng tự đại, ngạo mạn độc tôn, không ai có thể thuần phục, ngược lại, cô càng ngày càng không còn là chính mình nữa.
Văn Lương, Văn Lương, lại là Văn Lương.
Trần Điệp dùng sức lắc lắc đầu, nghiêm túc xem bản hợp đồng.
Bản hợp đồng này cũng không hoàn toàn bình đẳng cho hai bên, có điều người ta là công ty danh tiếng, điều khoản có nghiêng* thì cũng bình thường, Trần Điệp xem xét kỹ lưỡng, xác định những bất cập đó trong tầm kiểm soát của mình.
(*ý nói phần lợi của bên công ty nhiều hơn của Trần Điệp.)Vì thế, cô đặt bút ký tên vào bản hợp đồng.
Bên kia, trong phòng bar tối tăm, một người đàn ông đang ngồi vắt chân lên bàn rượu, tay cầm điếu thuốc, khói thuốc dày đặc lượn lờ trong không trung.
Mọi người xung quanh đều biết Văn Lương đang khó chịu.
Cực kỳ khó chịu, cảm giác như trong phút chốc có thể xông lên đánh người.
Chỉ có Tiêu Thức, người có quan hệ thân thiết với Văn Lương một chút thì biết được lý do vì sao tâm tình đại gia lại kém như vậy.
Nhắc đến thật đau đầu, Văn Lương với em trai kia – Văn Kiền có cùng ngày sinh nhật. Buổi chiều vừa nhận được cuộc gọi từ ông cụ bảo anh mời đại gia này đến nhà dự tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Văn Kiền vào ngày mai.
Nghe xong thật là đắng mồm.
Không ai dám chọc anh ở thời điểm này cả, đi nói chuyện với Văn Lương bây giờ chẳng khác gì chọc ổ kiến lửa.
Trong bar lúc này có mấy vị mỹ nhân, trong số đó có một ánh mắt đang hướng thẳng tắp đánh giá anh, một lát sau thì đứng dậy đi xuyên qua đám người rồi ngồi vào bên cạnh Văn Lương.
Mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh.
Đúng là nữ hiệp dũng cảm, dám hướng họng súng mà qua.
Phó Sanh đưa ly rượu về phía Văn Lương, dựa qua, mềm mại nói: “Văn tổng không có tâm trạng uống rượu sao?”
Giọng nói mềm ngọt như nước hầm xương, khiến ai nghe thấy cũng mát rượi trong lòng.
Văn Lương chỉ nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn sang: “Cô là ai?”
Từ trước đến nay tính tình anh vẫn vậy, luôn không cho người ta một chút mặt mũi nào.
Phó Sanh sửng sốt, không ngờ Văn Lương lại không nhớ rõ cô, cắn cắn môi, vẫn là bộ dạng nũng nịu: “Mấy ngày hôm trước ở hội nghị Internet, em đi cùng với ngài.”
Văn Lương nhớ đến ngày đó, Trần Điệp cùng một tên con trai từ thang máy đi ra, còn vào đồn cảnh sát.
Anh nghiêng đầu, mặt lạnh đi, cả người toát lên vẻ lười nhác nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến hung tàn.
Phó Sanh có nghe qua danh tiếng của Văn Lương, nên giờ phút này cũng không dám hé răng nói thêm lời nào.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, Văn Lương là mẫu đàn ông đối với phụ nữ rất có lực hấp dẫn trí mạng.
Anh cuồng dã, ngạo mạn, toát ra khí thế duy ngã độc tôn, khiến ai nấy đều mộng tưởng cảnh vùi anh dưới chân sẽ kinh diễm đến cỡ nào.
Cho đến khi Văn Lương đứng dậy đi ra ngoài, một người đàn ông bên cạnh hỏi anh đi đâu, Văn Lương không quay đầu mà xua xua tay tiếp tục bước đi.
Phó Sanh do dự hai giây rồi đi theo sau.
Văn Lương từ nhà vệ sinh bước ra, có người phụ nữ đang đứng bên ngoài, trông đã uống khá nhiều, cả người phong tình quyến rũ, ánh mắt ướt át nhìn anh.
“Văn tổng.” Cô ta nhẹ giọng gọi anh.
Văn Lương quét mắt một cái rồi đi ngang qua.
“Hiện tại ngài sẽ về sao?” Phó Sanh chú ý tới anh đang cầm theo hộp thuốc lá: “Để em đưa ngài ra ngoài.”
“Cút.”
Quả thật một chút mặt mũi cũng không cho, Phó Sanh nhìn trân trân, không nói được lời nào, nhìn Văn Lương bước ra cửa.
Cô chợt nhớ đến lần đó, Văn Lương kéo tay một người phụ từ trong thang máy ở biệt thự.
Nghĩ anh là loại đàn ông có hứng thú với cô gái không nghe lời mình, thế là cô ta to gan chạy lên ôm lấy cánh tay Văn Lương.
Còn chưa kịp nói gì đã bị Văn Lương hung hăng hất tay ra, cô ta ngã đập vào tường.
Anh vừa uống rượu xong, nhưng nét mặt lại lạnh lùng, có vẻ phong lưu tàn nhẫn.
Bả vai Phó Sanh bị va đập mạnh vào tường, chưa kịp cảm nhận cơn đau đã bị Văn Lương dùng sức túm tóc, anh kéo tóc ép cô ngửa mặt lên nhìn.
“Muốn tôi ngủ với cô?”
Anh nói chuyện lưu manh, hành động thì côn đồ, nhưng Phó Sanh lúc này lại mặt đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh, cổ họng nóng khô, nói không nên lời.
“Không phải cô nhìn thấy cô ấy sao?” Văn Lương nói.
Phó Sanh sửng sốt, nhớ đến người phụ nữ kia.
Văn Lương đã uống khá nhiều, ánh mắt hơi mơ màng, ngả ngớn đảo qua lại cơ thể cô ta.
Mà tay đang nắm tóc cô ta cũng không thả lỏng chút nào, Phó Sanh bị anh ép phải ngẩng đầu, cả người cứng đờ.
Anh khinh miệt châm chọc nói: “Cho nên cô nghĩ làm như vậy thì tôi sẽ ngủ với cô à?”
Anh đứng dậy, phủi phủi tay, mắt cũng lười liếc nhìn: “Cút xa một chút.”
Phó Sanh bị lời này kích động đến đỏ mắt, mỹ nhân xinh đẹp như cô từ trước đến nay chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như vậy từ đàn ông.
Cô chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, cũng không còn hứng thú ở lại đây nữa, định ra bàn xách túi ra về.
Vừa mở cửa ra liền thấy Văn Lương đang đứng một bên.
Anh còn chưa đi, dáng vẻ lười nhác dựa lên tường, mắt rũ xuống nghe điện thoại.
Phó Sanh nghe được anh hỏi:
“Hiện giờ em đang ở đâu?” Thanh âm thả lỏng, ẩn chứa chút dịu dàng.
Phó Sanh nhịn không được nghiêng khóe mắt nhìn anh.
Nghe được anh thấp giọng cười: “Anh đến đón em.”
Giọng cười nhẹ trầm ấm phát ra, bộ dáng hoàn toàn khác lúc nãy, chọc lòng người không khỏi ngứa ngáy một trận.