Người Đẹp Trong Tay

Người Đẹp Trong Tay - Chương 83: NGOẠI TRUYỆN 1. Quá khứ: Mỗi thế giới, chúng ta đều yêu nhau - Chương 83: Anh Văn Lương




Quá khứ

Đầu đường có một loạt đèn đường sáng mờ ảo, đêm hè có không ít côn trùng nhỏ, bay tứ tung thành từng đám giữa tán cây.

Yển Thành là một thành phố vô cùng náo nhiệt, tuy nhiên thành phố này cách xa những chỗ ăn chơi, vào một đêm không quá khuya như thế này có vẻ có chút quá mức yên tĩnh.

Văn Lương lười biếng dựa trên thân cây, châm một điếu thuốc giữa hai ngón tay, đang gọi điện thoại.

Tiêu Thức ở đầu dây bên kia đang cãi cọ ầm ĩ nói với anh điều gì đó, Văn Lương cắn điếu thuốc hút một hơi dài, nhìn qua có vẻ không hứng thú, chờ anh ta nói xong mới nhàn nhạt trả lời: “Tôi không đi đâu, bên này còn có việc.”

“Hôm nay cậu vừa mới từ quân doanh ra ngoài, có thể có chuyện gì chứ?” Tiêu Thức chỉ cho rằng anh đang thuận miệng nói dối.

Văn Lương đã không còn nhẫn nại, thuận miệng nói một câu liền cúp máy, bỏ điện thoại vào túi, giương mắt nhìn tiệm cơm nhỏ ven đường.

Thiếu nữ gặp được từ ga tàu hỏa kia đang ngồi ăn cơm trên bàn gỗ ở cửa, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, sau đó dường như chú ý tới ánh mắt của anh, cô dừng đũa, bỗng nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nhìn anh không dám ăn nữa.

Văn Lương khẽ nhếch miệng, rất nhanh liền xoay người tiếp tục hút thuốc, không nhìn cô nữa.

Không nhanh không chậm hút xong điếu thuốc, Văn Lương ném đầu lọc thuốc lá, giậm chân tại chỗ hai lần, cuối cùng đi vòng vèo vào tiệm cơm.

Thiếu nữ đã ăn xong, buông đôi đũa, ngoan ngoan ngồi yên tại chỗ.

Văn Lương đi đến trước mặt cô: “Ăn xong rồi?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

“Ăn xong rồi còn ngồi ở đây làm gì?”

Mặt thiếu nữ từ từ đỏ lên, quay đầu nhìn bà chủ tiệm cơm, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Tôi không có tiền trả cho họ, hành lý đều để ở nhà ga.”

Văn Lương nhướng mày, không nói thêm gì nữa, đi qua trả tiền.

Ra khỏi tiệm cơm, đường phố vẫn im lặng như cũ.

Thiếu nữ vẫn luôn đi theo sau lưng anh, có người qua đường đi xe đạp ngang qua giữa hai người, cô vội lùi về sau một bước tránh đi, bộ dáng rất là co quắp.

Văn Lương đi đến bên chiếc moto, đưa mũ bảo hiểm cho cô, sau khi tự cài chắc quai mũ mới nhớ tới hỏi một câu: “Em tên là gì?”

Hai ngón tay mảnh khảnh của cô đặt dưới cằm khó khăn đeo mũ bảo hiểm, miệng mở ra lại khép lại, đội mũ bảo hiểm vào, Văn Lương nghe không rõ.

“Cái gì?”

Cô nuốt khan cổ họng khô khốc, cố gắng khuếch đại giọng nói của mình một cách rõ ràng: “Trần Điệp.”

***

Trần Điệp cứ như vậy vào sống trong biệt thự Tây Giao, sau vài tuần, cuộc sống dần quy củ hơn, bắt đầu đi học ở Yển Thành.

Văn Lương không thường xuyên trở về, Trần Điệp cũng không dám hỏi anh đi đâu làm gì, mỗi ngày ăn xong bữa sáng liền tự ngồi tàu điện ngầm để đi học, tan học lại tự mình ngồi tàu điện ngầm trở về.

Cô không còn chỗ để đi, lại không thể trở về Vu Khê, cũng không muốn đến Trần gia, lo lắng đề phòng sống ở Tây Giao, sợ ngày nào đó chọc Văn Lương ghét bỏ rồi bị đuổi đi không có nhà để về.

Cũng may lo sợ bất an hồi lâu, cô vẫn sống ở Tây Giao như cũ, có dì Trương chăm lo ăn uống cuộc sống hằng ngày, cũng không có ai làm mặt lạnh với cô.

Nhưng nếu xét về vật chất mà nói, thậm chí còn tốt hơn so với khi ở Vu Khê rất nhiều.

Cô ở biệt thự Tây Giao một thời gian dài, số lần nhìn thấy Văn Lương có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Thỉnh thoảng anh trở về đã là lúc nửa đêm, Trần Điệp đã ngủ, hoặc là buổi sáng Trần Điệp dậy sớm đi học, anh vẫn chưa dậy.

Hai người chính thức quen biết cũng đã nửa năm, cuối năm tới rồi.

Đêm 31 tháng 12, trường học tổ chức tiệc liên hoan, toàn bộ lớp 11 muốn tổ chức 6 tiết mục, không bắt buộc diễn riêng mỗi lớp, Trần Điệp cùng mấy nữ sinh lớp bên cạnh biểu diễn một bài múa, đã được chọn.

Lớp tự học buổi tối ngày hôm đó, nhóm các cô đi trang điểm và thay trang phục trước.

Trang điểm là kiểu trang điểm sân khấu, má hồng và phấn mắt được đánh dày nặng, tóc búi lên, lộ chiếc cổ tinh tế trắng nõn, cô mặc một bộ váy múa tay áo rộng màu trắng hồng.

Sau khi Trần Điệp chuyển trường, bởi vì dáng vẻ xinh đẹp đã thu hút rất nhiều sự chú ý, cô trang điểm mặc váy múa xuất hiện ở khuôn viên trường càng hấp dẫn hơn, bị người khác chụp hình, lập tức được lan truyền rộng rãi trong vòng nam sinh ở trường học.

Khi tiệc liên hoan năm mới kết thúc trời đã khuya, hơn 10 giờ.

Tàu điện ngầm Yển Thành 10 rưỡi là không hoạt động nữa, tiết mục của Trần Điệp áp chót, cuối cùng ngay cả quần áo cũng không kịp thay, chỉ nói vài câu với bạn liền vội vội vàng vàng từ chỗ văn nghệ chạy ra, sợ không đuổi kịp chuyến xe cuối cùng.

Hôm nay Văn Lương trở về nhà chính Văn gia, như mọi lần sau khi ồn ào với Văn Hoài Viễn thì đạp cửa rời đi, lại lười đến tụ họp với đám bạn bè xấu, bất tri bất giác đã lái xe tới cổng trường.

Nhớ lúc trước dì Trương nói, hôm nay Trần Điệp có việc ở trường học, sẽ về muộn hơn một chút.

Lúc anh đến, chuông trong khuôn viên trường vừa vang lên, bên ngoài đã có rất nhiều ô tô riêng đến đón bọn trẻ, Văn Lương đậu xe bên kia đường, dựa vào cửa hóng gió.

Ngay sau đó liền có rất nhiều học sinh lục tục ra về.

Phần lớn là khoác tay nhau, cười nói đi ra.

Văn Lương lười nhác nhìn, gần như liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trần Điệp, cô mặc đồ không giống những học sinh khác.

Bên trong là bộ váy múa trắng hồng kia, làn da ở ban đêm trắng đến phát sáng, bên ngoài là bộ đồng phục mùa đông xám xịt của trường học.

Anh định bước tới, lại thấy hai nam sinh từ phía sau đuổi theo, vỗ bả vai Trần Điệp.

Bước chân của Văn Lương dừng lại, hơi hơi cười nhạt, bước trên vạch cho người đi bộ để sang đường.

Sau khi đến gần liền nghe một nam sinh trong đó vò đầu bứt tóc nói: “Trần Điệp, anh muốn hỏi một chút, số QQ của em là bao nhiêu vậy? Số di động cũng được.”

Trần Điệp đang gấp gáp đuổi theo chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, vội nói: “Xin lỗi, tôi đang vội.”

“Hiện tại đã là giờ tan học.” Nam sinh kia rõ ràng không tin, nắm khuỷu tay cô, “Anh thật sự thích em, anh tên Trương Nghênh Viễn, lớn hơn em một lớp, lớp 12, có thể làm quen một chút được không, đừng đến mức một phương thức liên lạc cũng không muốn cho chứ.”

Trần Điệp nóng nảy, nhịn không được “ui” một tiếng: “Tôi thật sự có việc, anh đừng lôi kéo tôi nữa.”

Nam sinh kia bị tiếng “ui” êm ái của cô làm cho tức cười, bộ dạng hơi vô lại: “Vậy em cho anh lý do từ chối đi.”

“Tôi không thích anh.”

“Em có người mình thích chưa?”

Trần Điệp chỉ muốn nhanh chóng rời đi, tức giận nói “Có rồi” một cái liền kéo tay ra khỏi tay cậu ta, xoay người chạy về phía trạm tàu điện ngầm.

Thật là, tốn nhiều thời gian quá.

Cô thực sự không muốn trở về biệt thự Tây Giao vào buổi tối.

Chỉ là cô vừa cúi đầu chạy được hai bước, bỗng đâm mạnh vào một lồng ngực, Trần Điệp che lại cái trán vội nói: “Thật xin lỗi”, kết quả vừa ngẩng đầu lên lại thấy gương mặt của Văn Lương.

Cô sửng sốt.

Cứ như vậy ôm đầu ngơ ngác nhìn Văn Lương, qua một hồi lâu mới cứng ngắc thấp giọng gọi: “Anh Văn Lương?”

“Ừ.”

Văn Lương hạ mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, lại xẹt qua bả vai cô nhìn về hướng hai nam sinh đứng phía sau cô.

“Em có người mình thích chưa?”

“Có rồi.”

Văn Lương đứng phía sau cô từ khi nào…

Hẳn là vừa rồi chưa nghe được câu trả lời kia của cô đâu nhỉ?

Lồng ngực Trần Điệp như đang đánh trống, sợ người phía sau không biết xấu hổ đi lên tiếp tục hỏi người cô thích là ai, mặc kệ những chuyện khác, một phen kéo khuỷu tay Văn Lương đi về phía trước.

Đây là lần đầu tiên hai người có hành động thế này sau nửa năm quen biết, Văn Lương liếc mắt nhìn đôi tay kia của Trần Điệp, không nói gì, theo như ý cô đi về phía trước.

“Xe ở đối diện.” Anh mở miệng.

“… Ồ.”

Vừa lúc là đèn xanh, hai người đi qua vạch kẻ ngang, lúc này Trần Điệp mới nhớ tới mình còn đang kéo tay anh, vội rút ra.

Một đường không nói chuyện, lái xe trở về biệt thự Tây Giao.

“Cảm ơn anh Văn Lương… đã đưa em về.” Trần Điệp cảm ơn anh, Văn Lương không đáp, mở cửa vào nhà, anh giơ tay mở đèn phòng khách, lúc này mới nhìn rõ lớp trang điểm trên mặt Trần Điệp.

Kỳ thực lớp trang điểm kia nhìn qua rất xấu, trang điểm sân khấu quá mức dày nặng, nhưng khi đặt lên gương mặt Trần Điệp lại có vẻ sáng rỡ lạ thường, không nhẹ nhàng như mọi hôm.

Văn Lương nhìn cô cởi áo khoác, bộ váy múa kia siết chặt vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm hết, phác họa dáng người thiếu nữ như nụ hoa chớm nở, phía dưới là đôi chân thon thả thẳng tắp.

Anh mới chú ý, quả thật cô cũng không phải con nít nữa, 16 tuổi rồi.

Trần Điệp vỗ vỗ mặt mình: “Anh Văn Lương.”

Anh còn đang thất thần, một tấc không tránh nhìn chằm chằm eo của cô gái nhỏ, nghe vậy mới hoàn hồn: “Hử?”

“Em lên tầng trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Cô nhỏ giọng nói.

“Ừ.”

Trần Điệp giống như chạy trốn trở về phòng mình.

Thầm nghĩ còn may còn may, Văn Lương chưa nghe được khi đó cô thừa nhận bản thân có người mình thích, nếu không mà hỏi ra thì cô căn bản không biết nên giải thích kiểu gì.

Ngày hôm sau là kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán.

Trần Điệp đi ngủ muộn, sau khi thức dậy liền làm bài tập, thẳng đến khi ăn trưa mới xuống tầng.

Hiếm khi Văn Lương cũng ở nhà, Trần Điệp bước xuống cầu thang liền dừng lại, nhìn anh một cái, bước chân vô cùng nhẹ đi xuống dưới.

“Ngủ lâu như vậy?” Văn Lương chủ động hỏi.

Trần Điệp nói: “… Không, em còn làm bài tập.”

Cô đẩy ghế dựa ra ngồi xuống, sau khi ăn một lát mới nói cho Văn Lương ý nghĩ trở thành sinh viên nghệ thuật của mình, Văn Lương không có ý kiến gì về việc này, cô muốn thế nào liền thế nấy đi.

Cuối cùng, anh trêu chọc hỏi một câu: “Thế nào, người em thích cũng muốn học nghệ thuật sao?”

Trần Điệp đang ăn cháo, bị những lời này làm cho sặc đến mặt mày đỏ ửng, một hồi lâu mới giải thích nói: “Em không có người mình thích, ngày hôm qua bị người kia làm phiền, thuận miệng nói thôi.”

Nhưng má cô đỏ ửng, những lời này nói qua miệng cô, ừm, mức độ đáng tin không cao.

Văn Lương chỉ cười nhạo một tiếng.

Chẳng qua sau chuyện này, mối quan hệ giữa hai người lại từ từ quen thuộc hơn chút, Trần Điệp cũng không hề giống như lúc trước, không dám tới gần anh.

Cô như công thành đoạt đất*, thận trọng từng bước, ỷ vào sự dung túng của Văn Lương dành cho cô mà dần dần vẽ ra một vùng lãnh thổ của mình trong sinh hoạt của anh.

(*Công thành đoạt đất: đánh chiếm thành trì, đoạt đất đai. Cre: vix.)

***

Từ trước đến nay Văn Lương không hiểu được tâm tư loanh quanh lòng vòng này của cô gái nhỏ, so với Trần Điệp vô cùng cẩn thận lúc trước, Trần Điệp sau này chậm rãi được chiều sinh kiêu trở nên có chút kiêu ngạo và làm anh cảm thấy rất thú vị, cũng vui vẻ dung túng cô làm chút chuyện người khác không dám làm với anh.

Lúc Trần Điệp lên lớp 12 thì việc học rất bận rộn, từ học ngoại trú biến thành ở lại ký túc xá, một tuần mới trở về một lần.

Hôm nay, Văn Lương và một đám bạn bè xấu lêu lổng, di động đặt trên bàn trà rung lên hai cái.

Anh cầm lên xem.

[Linh Linh: Anh Văn Lương, ngày mai em nghỉ, anh có thể đến đón em không?]

Anh nhàn nhạt cong khóe môi, bị một người bạn bên cạnh nhìn thấy, cười trêu ghẹo hỏi mỹ nhân từ đâu tới có thể ngàn vàng mua được nụ cười của Văn Lương.

Văn Lương không thèm để ý, gửi tin trả lời: [Được.]

Đám người xung quanh nhìn thấy bộ dạng này của anh, càng thêm hứng thú ồn ào ép hỏi rốt cuộc là ai.

Văn Lương lười biếng mắng một câu: “Cút đi.”

Chạng vạng ngày hôm sau, Văn Lương đến trường học đón Trần Điệp về.

Trần Điệp vừa lên xe đã ngửi thấy mùi hương trên quần áo anh, là mùi nước hoa con gái, cô hơi cau mày, giống như con cún nhỏ lại gần kéo tay áo anh cẩn thận ngửi ngửi.

Đôi lông mày càng nhíu càng chặt: “Anh đã đi làm gì?”

“Sao thế?”

Trần Điệp trầm mặc buông tay anh ra: “Có mùi nước hoa.”

Văn Lương nâng tay lên ngửi thử, quả nhiên là có, mùi hương rất nhạt, có lẽ hôm nay đụng phải cô gái bên cạnh khi gặp Tiêu Thức nên bị dính vào người.

Trần Điệp nhịn không được lại hỏi: “Anh đi làm gì thế?”

Văn Lương lười giải thích, vỗ vỗ trán cô: “Không phải chuyện của em.”

“…”

Gần đây Văn Lương mới vừa bắt đầu tiếp nhận một vài hạng mục của tập đoàn Ôn Viễn, sau khi trở về nhận điện thoại xong liền trực tiếp vào thư phòng.

Mà Trần Điệp làm xong bài tập ở bàn sách trong phòng mình, lại nhớ tới mùi hương kia, càng ngày càng khó chịu, ném bút vùi đầu vào trong khuỷu tay, không cao hứng rầm rì một lúc, tóc đều cọ đến rối tung.

Cuối cùng vẫn là không buông xuống được, vuốt vuốt tóc giẫm lên dép lê, đi ra khỏi phòng ngủ.

Dì Trương vừa mới cắt xong một đĩa trái cây, gọi cô tới ăn, Trần Điệp bưng lấy rồi nói: “Con đem lên thư phòng cho anh Văn Lương.”

Văn Lương đang nhìn chằm chằm một đống số liệu buồn tẻ tính toán không gian lợi ích của hạng mục, cửa bị gõ hai tiếng, Trần Điệp thăm dò đi vào, trong tay còn bưng một đĩa trái cây.

Cô đặt đĩa trái cây trong tầm với của anh.

Văn Lương liếc mắt nhìn cô một cái: “Em tự ăn đi.”

“Ò.”

Trần Điệp di chuyển ghế dựa ngồi bên cạnh anh, dùng tăm xỉa răng xiên dưa hấu ăn.

Sau một lúc, cô cảm thấy nhàm chán, tiến lên nhìn màn hình máy tính của Văn Lương, số liệu với biểu đồ lung tung rối loạn, khiến người xem hoa cả mắt.

“Em xem hiểu à?” Văn Lương giễu cợt cô.

Cô hừ nhẹ một tiếng: “Cái này có gì mà khó hiểu.”

“Không phải đã lớp 12 rồi sao, không có bài tập à?”

Trần Điệp: “Vừa mới kiểm tra tháng xong, bài tập tuần này không nhiều lắm, buổi tối em viết nốt cho xong là được.”

Anh chế giễu: “Giống như em vậy, coi chừng thi không đậu đại học về sau còn phải học lại một năm.”

“Nào có ai nói như anh.” Trần Điệp bị anh nói hơi mất hứng, “Chỉ là mấy thứ này của anh, ai xem mà không hiểu chứ, có mấy thứ của em có lẽ anh còn không biết đâu.”

Văn Lương cười khẽ, dịch ghế dựa qua một chút: “Vậy em tới viết bản báo cáo này cho anh đi.”

“…”

Trần Điệp chỉ đành đứng dậy đi tới gần máy tính để xem, văn kiện kia vừa dài vừa loạn, xem đến đau con mắt, chỉ là tư thế này có thể ngửi được hương nước hoa trên người Văn Lương.

Trần Điệp thuận thế lùi về sau ngồi xuống.

Ghế dựa của anh rất lớn, Trần Điệp chỉ ngồi một góc, nhưng chân vẫn để sát chân Văn Lương như cũ, gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người kia.

Cô nhíu mày nói: “Anh mau đi tắm rửa trước đi, mùi nước hoa này khó ngửi muốn chết.”

Tầm mắt Văn Lương dừng trên đùi Trần Điệp, váy đồng phục kéo lên một đoạn, trắng nõn tinh tế, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, giọng nói không hiểu sao nặng nề, xách cổ áo Trần Điệp nhấc người lên, mắng cô: “Lớn rồi, ngồi đàng hoàng vào, chen chúc cái gì.”

———-

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Lương không biết xấu hổ.