Quốc Khánh, ngày 1 tháng 10, 《 A Tiêu 》được công chiếu trên toàn quốc.
Bởi vì lúc trước vội vã với hoạt động tuyên truyền suốt hai tháng, lại thêm chuyện tình cảm của Trần Điệp và Văn Lương được công khai làm tăng thêm nhiệt độ cho bộ phim, nên một ngày trước khi công chiếu doanh thu phòng vé rất khả quan.
《 A Tiêu 》cũng giống với 《 Trâm Hoa 》, đều là một bộ phim điện ảnh lấy xung đột làm nội dung chính cùng với một số yếu tố bi kịch.
Đối với thể loại phim điện ảnh này, kịch bản, đạo diễn và diễn viên đều phải tốt, lại có đủ lực chú ý, chờ sau khi công chiếu doanh thu phòng vé sẽ liên tục tăng cao, phát triển mạnh mẽ.
Lúc trước khi 《 Trâm Hoa 》được công chiếu, Trần Điệp cũng không tự tin lắm, mà hiện tại cô lại rất có tự tin đối với 《 A Tiêu 》.
Đến trưa ngày 1 tháng 10, làn sóng đánh giá phim đầu tiên xuất hiện, từ kịch bản đến quay chụp, kỹ năng diễn xuất của từng diễn viên đều được khen ngợi.
[Kkkkkkkkkk ai có thể không thừa nhận rằng Trần Điệp chính là nữ thần phòng vé!! Xông lên, tiến thẳng đến hai tỷ nào!!]
[Quá tốt! Muốn khóc quá huhuhu.]
[Điệp Muội thật sự có thể tạo cảm giác CP cùng với bạn diễn mà!]
[Lầu trên không sợ ăn nắm đấm của Văn tổng à.]
…….
Sáng sớm Trần Điệp nằm ở trên giường đọc bình luận của cư dân mạng, gần đến giờ ăn cơm trưa mới rời giường, rửa mặt xong cô cầm điện thoại di động lên, một đoàn nổ tung.
Sau đó Diệp Sơ Khanh kéo Trần Điệp vào một nhóm, được gọi là nhóm của các danh viện.
Đây là nhóm của những thiên kim nhà giàu ở Yển Thành, nội dung cuộc trò chuyện trong nhóm cũng rất nhàm chán, không có gì khác ngoài việc chia sẻ những chiếc túi, mỹ phẩm cùng với sản phẩm chăm sóc da mới vừa mua hoặc là chia sẻ xe ô tô vừa tậu được vào hôm nay, mọi người cùng nhau trao đổi về trải nghiệm mua sắm, thỉnh thoảng sẽ tổ chức các buổi tiệc tràn ngập mùi tiền.
Diệp Sơ Khanh và Trần Điệp ở trong nhóm cũng không lên tiếng.
Trần Điệp click mở diễn đàn tin tức, mọi người đều đang thảo luận về 《 A Tiêu 》
Nhóm tiểu thư này tâng bốc nhau cũng hơi quá.
Đa số những thiên kim nhà giàu này ngày thường cũng không có việc gì làm, vài người có tài khoản mạng xã hội riêng, chỉ cần chia sẻ về cuộc sống hàng ngày của những người giàu có mà người bình thường không biết được cũng có thể thu hút một làn sóng hâm mộ.
Trong đó có một người đã đăng lên weibo hoạt động rút thăm trúng thưởng, thu hút một trăm người tặng một bao lì xì đỏ một vạn tệ, cũng không đặc biệt yêu cầu gì khác, chỉ cần có vé xem 《 A Tiêu 》là được.
Sau khi đăng, cô ấy gửi lên nhóm như để khoe, tiếp đến lại thu hút rất nhiều người share.
Phần thưởng rút thăm lớn đến như vậy nên rất nhanh bị mọi người chú ý đến, khiến cho lượt share tăng vọt.
Khi Trần Điệp nhìn thấy tin nhắn trong nhóm thì lượt share đã lên tới năm mươi vạn.
[Tôi phục, thân phận thiên kim nhà giàu của Trần Điệp thật cứng rắn mà.]
[Cách tuyên truyền thật mới mẻ, không phô trương, tôi thích.]
…….
Trần Điệp: “…”
***
Buổi tối Văn Lương có một buổi tiệc phải tham gia.
Buổi tiệc kinh doanh thuần túy.
Từ sau khi hai người hòa hợp với nhau, Văn Lương rất ít khi tham gia tiệc rượu như này vào buổi tối, quả thật hoàn toàn ngăn chặn được mọi khả năng dây dưa cùng oanh oanh yến yến.
Có điều bữa tiệc tối hôm nay có tính chất đặc thù, được tổ chức bởi đối tác trong hạng mục hợp tác gần đây nhất của Văn Lương, đã mời hai lần, từ chối tiếp cũng không tốt.
Trần Điệp đi cùng Văn Lương.
Tiệc kinh doanh không giống với những bữa tiệc ngày thường Trần Điệp tham gia, không cần lo lắng bị quay chụp.
Trần Điệp mặc một bộ lễ phục màu bạc sáng lấp lánh, tóc dài vén ở sau tai, đôi hoa tai kim cương giấu trong mái tóc đen như ẩn như hiện.
Tham gia nhiều bữa tiệc long trọng, Trần Điệp càng nắm rõ làm thế nào để phô bày ra dáng vẻ đẹp mắt nhất so với trước kia, giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự quyến rũ.
Thế nhưng Văn Lương lại cảm thấy rất chói mắt.
Anh cau mày, không chê phiền kéo tay váy của Trần Điệp lên.
Trần Điệp hất tay anh ra, kéo váy về vị trí ban đầu, buồn cười nói: “Anh làm gì vậy, bộ váy này phải mặc như thế này.”
“Em đang mặc thứ đồ chơi gì thế?” Anh tỏ vẻ khinh bỉ.
“……”
Sự thật chứng minh, Trần Điệp mặc bộ lễ phục này trông vô cùng xinh đẹp, chỉ có Văn Lương mới có thể thốt lên “Mặc thứ đồ chơi gì thế”, hai người sóng vai nhau đi vào phòng tổ chức tiệc, mọi người sôi nổi nhìn qua, mắt đều nhìn thẳng.
“Ôi chao khách quý đến.” Tiêu Thức là người đầu tiên phản ứng lại, trêu chọc nói, “Bây giờ buổi tối mà có thể nhìn thấy Văn tổng đúng là khó khăn nha.”
Rất nhanh, Mục Tranh – người tổ chức bữa tiệc lần này bước tới bắt tay với Văn Lương, giơ tay tỏ ý, người phục vụ bèn đưa hai ly rượu tới, Trần Điệp nhận lấy rồi chạm ly cùng Mục Tranh.
Anh ta cười nói: “Ngưỡng mộ Trần tiểu thư đã lâu, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng Văn tổng cũng cho chúng tôi gặp cô.”
Văn Lương rất thẳng thắn thừa nhận: “Nếu Mục tổng cứ tiếp tục nhìn chằm chằm bạn gái của tôi, có thể tôi sẽ tức giận đấy.”
Trần Điệp: “……”
Sao người này cứ thỉnh thoảng lại không nói tiếng người vậy.
… Làm cô cảm thấy ngại thay.
Mục Tranh cười lớn giơ tay làm tư thế đầu hàng: “Được rồi, của anh của anh.”
Sau đó Văn Lương cùng Mục Tranh nói về một số nội dung liên quan đến dự án, Trần Điệp không hiểu, một tay ôm Văn Lương, một tay cầm ly rượu nhìn xung quanh.
Tán gẫu xong, Văn Lương kéo Trần Điệp qua một bên ngồi xuống.
Dường như đám phú nhị đại kia cùng nhau tham gia tiệc tối, lúc này đang đánh giá hai người, có Trần Điệp ở đó, nhóm người này cũng không hề sợ tính tình của Văn Lương, vừa trêu chọc vừa huýt sáo.
Trong nhóm của bọn họ có mấy người Trần Điệp có chút ấn tượng.
Trước đây khi chia tay với Văn Lương có gặp qua.
Việc này hơi xấu hổ.
May mắn bọn họ trêu chọc cũng có điểm dừng, dù sao thì mắt nhìn cũng còn đó, rốt cuộc so với Văn Lương thì có vẻ người phụ nữ của anh ta còn đáng sợ hơn, không biết điểm mấu chốt của Trần Điệp ở đâu nên đám người cũng không dám nói quá nhiều.
“Lão Mục còn phải tiếp đãi thêm lát nữa, chúng ta chơi bài không?” Tiêu Thức đề nghị.
Những người khác đều không có dị nghị gì.
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh Văn Lương nghiêng người hỏi Trần Điệp: “Chị dâu có chơi không?”
Trần Điệp mới vừa uống một ngụm nước, thiếu chút nữa bị xưng hô của anh ta làm cho sặc.
Chị dâu cái gì chứ, cô còn nhỏ tuổi hơn so với những người ở đây.
Gọi cô già như vậy.
Trần Điệp liếc mắt nhìn Văn Lương một cái, cũng không phá hỏng hứng thú của mọi người: “Tôi chơi.”
Vì vậy mọi người đưa cho Trần Điệp một bộ bài, đến lượt Văn Lương, anh giơ tay lên chắn: “Tôi không chơi.”
Người nọ trêu ghẹo: “Thế nào, bây giờ hai người đây là nam chủ nội nữ chủ ngoại sao?”
Trước đây mọi người đều đã chơi bài với Văn Lương, người này cũng không biết là đầu óc tốt hay là vận may tốt, về cơ bản anh chưa bao giờ thua, đánh bài với Văn Lương cũng không có thể nghiệm gì mới đối với mọi người, anh chơi không có tiết chế.
Nhóm người này chơi cũng lớn, một ván một chip* mười vạn.
(*Chip, còn gọi là token, check, hoặc cheque trong Tiếng Anh hay phỉnh: là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette… Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.)Tuy rằng hiện tại thù lao đóng phim của Trần Điệp cũng không ít, nhưng còn chưa tới trình độ tiêu tiền như nước cũng không đau lòng, không dễ hòa nhập với những người giàu có này, có vẻ hơi keo kiệt.
Cô xếp bài, dùng bài che miệng lại tiến đến bên tai Văn Lương, nhỏ giọng nói: “Đắt quá.”
Văn Lương cười ôm eo cô, cả người lười biếng, nằm trên ghế sofa liếc mắt nhìn bài của Trần Điệp: “Nếu thua thì tính cho anh, thắng thì em lấy.”
Khi anh nói những lời này cũng không cố tình đè ép âm thanh, lập tức bị người khác nghe thấy: “Mọi người đều nghe rõ đấy, hôm nay chính là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể thắng được tiền của Văn tổng.”
Cô gái nhỏ Trần Điệp này ngày thường đều bận rộn đóng phim, quay quảng cáo hoặc phỏng vấn, mọi người tùy tiện nghĩ một chút cũng đoán Trần Điệp ngay cả lá bài nhất định cũng chưa từng chạm qua.
Nào biết rằng những con chip trong vòng này đều rơi vào tay Trần Điệp.
Làm thế quái nào mà cô có được kỹ năng chơi bài chân truyền của Văn Lương vậy?!
Con mẹ nó hai người này ở nhà không làm những chuyện mà tình lữ nên làm, cùng nhau chơi bài mỗi ngày sao??
Vào kỳ nghỉ hè khi kỳ thi đại học kết thúc, cô quấn lấy Văn Lương học chơi bài, nhưng cũng không tính là lợi hại, so với nghe xúc xắc chỉ cần có kỹ thuật thì chơi bài lại đòi hỏi may mắn nhiều hơn, cũng may hôm nay vận khí chơi bài của cô không tồi.
“Thật là nhìn không ra, chị dâu chính là thần bài, về sau nhận bộ điện ảnh nào đóng vai thần bài đi, không cần thêm hiệu ứng, tay không cũng có thể diễn tốt.” Một người trong đó nói.
Trần Điệp khiêm tốn trả lời: “Vận khí tốt mà thôi.”
Nói xong lại ném ra hai lá bài cuối cùng, đôi A.
“Về sau cho dù Văn tổng không đi làm thì chỉ cần dựa vào chị dâu đánh bạc cũng có thể nuôi sống.”
Văn Lương cười cười, không chút để ý: “Cũng đúng.”
Lại thêm mấy hiệp nữa, về cơ bản Trần Điệp đều thắng, chơi thêm cũng không có ý nghĩa gì.
Cô vừa che miệng vừa ngáp một cái, Văn Lương liền nói: “Không muốn chơi thì đừng chơi nữa.”
Thu bài, thay đổi người chơi, Trần Điệp thu hồi số chip lại.
Việc này kiếm tiền quá nhanh, chỉ trong nửa giờ đã kiếm lời hai mươi mấy vạn.
Trần Điệp ghé vào lỗ tai Văn Lương, nhỏ giọng nói: “Có phải trước kia anh dựa vào cái này thắng được rất nhiều tiền đúng không?”
Rốt cuộc kỹ năng đánh bài của Trần Điệp là do Văn Lương dạy, cô gần như chưa bao giờ đánh thắng được anh, chỉ cần vận khí của Văn Lương không quá xấu thì muốn thắng là điều dễ như trở bàn tay.
Anh châm một điếu thuốc, cổ tay đặt trên tay vịn sofa: “Ừ.”
“Bọn họ chơi cũng quá tệ, thật sự sẽ không thua chết sao?” Vẻ mặt Trần Điệp lo lắng, giọng nói cũng đè ép thật nhẹ.
Văn Lương cười cười: “Em cũng không nhìn xem sư phụ của em là ai.”
“……” Trần Điệp trợn tròn mắt, “Anh từ trước tới giờ ở những chỗ ăn chơi quá nhiều, mới có thể học được như vậy, người đứng đắn sẽ như anh à?”
Văn Lương không biết làm thế nào mà cô có thể đưa ra kết luận này, cũng lười phản bác, chỉ xùy một tiếng, liếc cô: “Vừa rồi ai mới thắng tiền, ai mới là người không đứng đắn.”
“……”
***
Đến ngày 6 tháng 10, doanh thu phòng vé của 《 A Tiêu 》đã đột phá được một tỷ.
Buổi tối hôm trước, Vương Miên và Trần Kiến Bình có gọi điện thoại qua cho cô, hỏi gần đây cô có thời gian về nhà một chuyến hay không, hiện giờ đang là thời điểm mấy con cua ở nhà béo nhất.
Kể từ lần gặp mặt trước ở Vu Khê, Trần Điệp cũng không trở về nữa, kết nối điện thoại không hề bị gián đoạn, nhưng bọn họ lại lo lắng sẽ làm phiền Trần Điệp, đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ gọi điện hỏi cô có thể trở về một chuyến hay không.
Trần Điệp đồng ý, quyết định cùng Văn Lương trở về Vu Khê một chuyến.
Có điều buổi sáng vừa chuẩn bị ra cửa, Trần Điệp nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng tối hôm qua Trần lão gia tử bị đột quỵ, cũng may bác sĩ gia đình phát hiện kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ đang ở bệnh viện kiểm tra toàn thân.
Trước đây thân thể của Trần lão gia tử cũng có thể coi là khỏe mạnh, ở tuổi già như vậy, Trần gia vẫn do ông làm chủ.
Chỉ là từ khi Trần Thư Viện ở tù, Trần Khoa và Lâm Thuyên ly hôn, ông ấy cũng xuống sắc trông thấy.
Trần Điệp gửi tin nhắn cho Vương Miên, nói rằng mình bận một số việc có khả năng ngày mai mới có thể trở về.
[Vương Miên: Không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng chứ?]
[Trần Điệp: Không sao, mẹ đừng lo lắng, ngày mai con về cùng Văn Lương.]
Trên đường đi tới bệnh viện Trần Điệp gửi một tin nhắn khác cho Trần Thiệu.
Trần Thiệu mới vừa đi công tác vào ngày hôm kia, lần này sự tình xảy ra đột ngột, anh cũng gấp gáp muốn trở về, nhưng hiện tại chỗ của anh đang có cơn bão dữ dội, không biết máy bay sẽ bị trì hoãn bao nhiêu tiếng nữa.
Đến bệnh viện.
Văn Lương đi cùng Trần Điệp lên lầu, trong phòng đã có đầy đủ người nhà họ Trần.
Hiện giờ tất cả họ đều phải thừa nhận Trần Điệp cũng thuộc chi nhất trong gia tộc của bọn họ, không ngạc nhiên như lần trước khi Trần Điệp đến thăm Trần lão gia tử.
Văn Lương không tiến vào phòng bệnh, vỗ vỗ đầu Trần Điệp: “Anh ở bên ngoài chờ em, có việc gì cứ gọi anh.”
Trần Điệp gật đầu.
Trần lão gia tử nằm ở trên giường bệnh, cơn đột quỵ khiến tay chân của ông có chút cứng đờ, nghiêng đầu sang một bên, sau đó giơ tay ra hiệu với Trần Điệp: “Tới đây”
Trần Điệp bước tới, những người khác im lặng tránh sang một bên cho cô.
Trần lão gia tử nói với những người khác: “Các người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện với Tiểu Điệp một lát.”
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Trần Điệp kéo ghế ngồi xuống bên giường: “Hiện tại ông cảm thấy thế nào, có còn khó chịu nữa không ạ?”
“Không sao, đã khá hơn nhiều rồi.” Trần lão gia tử lắc đầu, nắm lấy mu bàn tay của Trần Điệp, “Mấy tháng gần đây sức khỏe của ông ngày càng kém, một ngày nào đó có thể sẽ đột ngột ra đi, cho nên gần đây ông đã chuẩn bị sẵn di chúc.”
Trần Điệp ngẩn người.
“Ông biết hiện tại sự nghiệp của cháu rất thành công, quan hệ với Văn Lương cũng ổn định, muốn mua cái gì cũng không thiếu tiền, mà ông cũng không có gì để cho cháu, chỉ thầm nghĩ đem chút khả năng cuối cùng bồi thường cho cháu.”
Trần lão gia tử có hai người con trai, cháu trai là Trần Thiệu, cháu gái là Trần Điệp.
Chỉ là khác với những gia đình hào môn khác, ví dụ như Văn gia, Phó Vãn Mai vì muốn tranh đoạt Ôn Viễn mà còn có thể làm ra sự việc kia, đến cuối cùng rơi vào kết cục như bây giờ.
Mà ở Trần gia, Trần lão gia tử luôn công bằng, không thiên vị đối với con cái nên cũng không có tranh chấp gì, còn về hai đứa cháu, Trần Điệp thì không muốn trở về nhà, Trần Thiệu cũng không có hứng thú đối với sản nghiệp gia tộc.
“Cho nên ông nội muốn chia cho cháu 20% cổ phần của tập đoàn Trần thị, cũng giống như Trần Thiệu, ông biết quan hệ của cháu với nó khá tốt, về sau công ty này chính là của hai đứa.”
“……”
Trần Điệp choáng váng.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng chỉ là chút đầu tư bất động sản linh tinh, chứ không nghĩ tới là cổ phần, lại còn tới 20%, tương đương với 1/5 quyền phát ngôn trong tập đoàn Trần thị.
“Không cần đâu ạ, cái này thật sự không cần.”
Trần Điệp vội vàng cự tuyệt, lại sợ rằng thân thể của Trần lão gia tử hiện tại không tốt, không chịu nổi kích thích, uyển chuyển giải thích, “Cháu dốt đặc cán mai đối với việc kinh doanh, cũng không thể đưa ra quyết sách gì, việc này thật sự không thích hợp.”
“Chỉ là 20%, không cần cháu một mình đảm đương một phía, chỉ cần tập đoàn Trần thị không phá sản, cháu cũng có thể nhận được cổ tức từ nó, tương lai cũng không cần làm việc quá vất vả, huống chi…”
Trần lão gia tử dừng một chút, lại nói, “Cháu và Văn Lương ở bên nhau nên có lẽ quên mất cậu ta cũng là một thương nhân có thủ đoạn tàn nhẫn, có số cổ phần này trong tay, cháu ở bên cậu ta sẽ càng có tự tin hơn.”
Trước đây tiếng xấu về Văn Lương nhiều vô số, đáy lòng của Trần lão gia tử cũng không quá tán thành việc cô và anh ở bên nhau, nhưng ông lại không có đủ tư cách nói gì với Trần Điệp, chỉ có thể tận lực giúp đỡ.
“Nhưng 20%…”
Thật sự quá nhiều.
Bỗng nhiên Trần Điệp có cảm giác cô đang chiếm tiện nghi của người khác, cô chưa từng sinh sống ở Trần gia một ngày nào, cuối cùng lại được chia nhiều cổ phần như vậy.
Cô nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhanh trí nói: “Như vậy đi, Trần Thiệu vẫn luôn đối xử rất tốt với cháu, ông dứt khoát cho anh ấy 20% cổ phần kia đi, anh ấy điều hành công ty chuyên nghiệp hơn cháu, nếu cháu không có tiền hoặc là về sau Văn Lương khi dễ cháu, cháu sẽ đi tìm anh ấy đòi tiền.”
Nói không biết xấu hổ.
Cũng may Trần lão gia tử không tiếp tục nói đến chủ đề này, hàn huyên thêm vài câu Trần Điệp mới đứng dậy rời đi,
“Ông nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu đi trước.”
Trần Điệp nhẹ nhàng kéo cửa, đi ra khỏi phòng bệnh.
“Không có việc gì chứ?” Văn Lương hỏi.
“Ừm.”
Trần Điệp nói với Văn Lương chuyện Trần lão gia tử vừa mới nhắc đến.
“Tùy em, không muốn nhận thì không nhận.” Văn Lương cũng không quan tâm chuyện này, giơ tay nhéo nhéo cổ cô, “Dù sao cũng có anh nuôi em.”
***
Thời gian kết thúc sớm hơn dự kiến trước đó, hai người không đổi vé mà trở về Vu Khê theo thời gian dự kiến ban đầu.
Ở Vu Khê có một cái hồ rất nhiều cua, mùa này là thời điểm tốt cho các loài vật phát triển vừa mỡ vừa béo.
Gần đây, với nhiệt độ của《 A Tiêu 》, Trần Điệp đã trở thành một đề tài nóng hổi để mọi người bàn luận.
Những người thuộc thế hệ trước ở đây đều biết rằng Trần Điệp từng là con của Trần Kiến Bình, sau đó bị một gia đình giàu có đưa đi, chuyện này từng gây một trận huyên náo trong thị trấn, hiện nay ở trên mạng có rất nhiều tin đồn về thiên kim nhà giàu Trần Điệp.
Cùng với những gì họ biết trước đây, ai cũng cho rằng Trần Điệp trở về làm thiên kim đại tiểu thư.
Bình thường Vương Miên và Trần Kiến Bình rất hòa thuận với mọi người ở trong thị trấn, mọi người cũng đề cập đến chuyện này một cách thiện chí, cũng không có ai nói xấu sau lưng họ.
Sau khi xuống máy bay rồi lái xe đến trấn thì đã bốn giờ chiều, rất nhanh đã tới giờ ăn cơm.
Trần Điệp xuống xe đi vào nhà, Vương Miên đang đeo tạp dề hấp cua.
Vừa nhìn thấy cô liền nhiệt tình cười chào hỏi: “Về rồi à! Mau ngồi mau ngồi!”
Đứa trẻ mà bọn họ sinh ra sau này được đặt tên là Trần Châu Sướng, tên rất dễ nghe, cậu bé đang nằm trên bàn cơm làm bài tập, tư thế cầm bút chì không chuẩn, chữ viết cũng lớn nhỏ không đồng nhất.
Vương Miên vỗ vỗ đầu cậu bé: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, gọi chị.”
Khi cậu bé nhìn thấy cô vẫn còn có chút xấu hổ, nấp ở phía sau Vương Miên, rụt rè gọi: “Chị.”
Vương Miên nói với hai người họ: “Năm nay chúng ta thu hoạch được rất nhiều cua, quảng trường trên thị trấn tổ chức lễ hội cua để mọi người cùng nhau đến ăn, hai đứa cũng đi đi.”
“Dạ.” Trần Điệp gật đầu.
Trước kia, mỗi khi Vu Khê có nhiều cua to đều sẽ tổ chức lễ hội cua, nhà nào nhà nấy đều đem những con cua bắt được hấp chín đến quảng trường, mọi người ngồi vào bàn hình chữ nhật cùng nhau ăn.
Được xem như tục lệ ở chỗ này.
Trần Điệp giải thích cho Văn Lương lễ hội cua là lễ hội như thế nào.
Chờ một hồi, Vương Miên bưng ra một đĩa cua lớn, nở nụ cười thật tươi: “Đi thôi, chúng ta tới quảng trường.”
Trần Điệp nhìn một vòng trong phòng: “Ba đâu ạ?”
“Trấn trưởng tìm ông ấy có chút việc nhỏ, hẳn là chuyện cầu hôn lúc trước.” Vương Miên nói xong, kéo Trần Châu Sướng đi ra ngoài, khóa cửa lại.
Đi được vài bước, đến cửa nhà cách vách, Vương Miên nói: “Đúng rồi, mấy hôm trước anh Khương Hiện của con cũng trở về, con đi gọi một tiếng đi, chúng ta đi cùng nhau.”
“Anh Khương Hiện?”
“Đúng rồi.”
“Ồ, vâng.”
Trần Điệp nghe lời, quay đầu nhìn Văn Lương.
Thần sắc của anh vẫn như thường, không nhìn ra được cảm xúc khác.
Trần Điệp sờ sờ lòng bàn tay của anh, bước vào Khương gia, mới vừa đi vào thì bắt gặp Khương Hiện, anh ấy sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười: “Tiểu Điệp về rồi à, hôm qua anh nghe chú Trần nói em cũng trở về.”
Kể từ lần trước Khương Hiện nói chúc ngủ ngon với cô, bị Văn Lương trực tiếp trả lời bằng tin nhắn thoại, hai người cũng không liên lạc với nhau nữa.
Một tia bối rối len lỏi trong không khí.
Trần Điệp vuốt tóc, “Ừm” một tiếng: “Bác gái đâu rồi ạ?”
“Ở trong bếp, vẫn chưa hấp cua xong.” Khương Hiện trả lời.
Trần Điệp cười cười nói: “Mẹ bảo em tới giục hai người, nhanh lên một chút rồi cùng đi qua đó.”
“Được.”
Sau khi đi ra, Trần Điệp chạy đến bên cạnh Văn Lương.
Vương Miên và Trần Châu Sướng đi ở phía trước, Trần Điệp và Văn Lương đi ở phía sau.
Đi được vài bước, Văn Lương giơ tay lên sau gáy cô dùng sức véo hai cái, Trần Điệp hít hà một tiếng, đánh anh một cái, thấp giọng nói: “Anh lại ăn giấm chua phải không?!”
“Ai thèm.”
Trần Điệp bị anh véo hai cái sau gáy, vẫn còn cảm thấy đau, tức giận, lại đánh anh: “Vậy anh véo em làm gì!”
Trần Châu Sướng nắm tay của Vương Miên đi ở phía trước, nghe thấy lời bọn họ nói, cẩn thận quay đầu lại nhìn một cái, sau đó lôi kéo Vương Miên cúi lưng nói nhỏ bên tai: “Hai anh chị phía sau hình như đang cãi nhau.”
Vương Miên vỗ đầu cậu, cười nói: “Hai anh chị không cãi nhau.”
Trần Điệp: “……”
***
Trên quảng trường đã có rất nhiều người.
Mọi người sững sờ khi nhìn thấy Trần Điệp, một lúc sau mới có phản ứng, nhanh chóng vây quanh, ngươi một câu ta một câu tán gẫu.
Hàn huyên một lúc lâu, Trần Điệp cảm thấy Văn Lương sắp phát hỏa, rốt cuộc đành tranh thủ thời gian ngồi xuống.
Nhiều đàn em từ thị trấn cũng đến, tất cả đều còn nhỏ, có vẻ không hiểu lắm đối với việc rời đi lúc trước của Trần Điệp và việc hôm nay trở về.
Lễ hội cua mới bắt đầu không lâu, những bức ảnh của Trần Điệp và Văn Lương đã được đăng tải lên mạng.
Cư dân mạng cũng không đoán được là ở đâu, đều hết sức chuyên chú xem ảnh chụp, cũng không có hứng thú với nội tình bên trong.
Hai người họ là những vị khách hiếm hoi, mọi người trong thị trấn không ngừng cầm ly đến chỗ Văn Lương chạm ly, ở chỗ này bình thường có uống cũng là rượu trắng, uống vào có vị chát, đương nhiên không thể so với những loại rượu ngày thường Văn Lương uống.
Cũng may từ trước đến nay anh cũng không quan tâm đến mấy chuyện này.
Lễ Quốc Khánh, có không ít đứa trẻ trên bàn dài, sợ con mình ăn cua phiền toái nên cha mẹ của chúng ở bên cạnh giúp lột càng cua.
Trần Điệp liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Cậu bạn nhỏ Trần Châu Sướng ngoan hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa, tự mình rắc rắc cắn càng cua, có điều trước đó không lâu bị gãy một cái răng, vừa vặn, càng cua bị kẹt ở bên trong, còn chảy chút máu.
Cậu bạn nhỏ Trần Châu Sướng vừa nhìn thấy máu nhất thời không thể bình tĩnh được, khóc lớn.
Vương Miên ôm cậu bé lên đùi dỗ dành vài câu, bảo cậu bé há miệng, lấy vỏ cua mắc kẹt ở trong ra cho cậu.
“Con ăn cái này đi, còn càng cua để mẹ ăn.” Vương Miên nói, để gạch cua đầy ụ đến trước mặt cậu bé.
Trần Châu Sướng khóc đến thút tha thút thít, nước mắt còn vương trên mặt, cúi đầu tiếp tục ăn, miệng dính đầy gạch cua.
Trần Điệp bỗng nhiên nhớ tới những gì Lâm Thuyên nói với cô lúc trước – tôi từng có thành kiến đối với cô, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
Còn chưa kịp nghĩ lại, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai cô.
Trần Điệp định thần lại, cụp mắt xuống, Văn Lương lấy thịt cua vừa mới lột xong chấm vào gia vị, để vào thìa của cô, gạch cua trộn lẫn với thịt cua, còn có những chiếc càng cua dài.
Cô ngẩn người, nghiêng đầu nhìn về phía Văn Lương.
Vẻ mặt Văn Lương như thường, cũng không thấy hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu kỳ quái – Anh bóc thịt cua còn giỏi hơn so với các bà mẹ đó.
Trần Điệp cười cắn một miếng: “Anh không ăn à?”
“Phải chăm sóc cô gái nhỏ của anh trước đã.” Văn Lương nói.
“……”
Tự dưng người này tốt quá vậy.
Lâu lắm rồi Trần Điệp không nghe anh gọi cô là “Cô gái nhỏ”, có chút xa lạ, tim đập thình thịch.
Vầng hào quang của bạn trai hệ cha lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu anh.
Trần Điệp lúng túng “Ồ” một tiếng, đưa chiếc thìa có thịt cua lên miệng nhỏ, nhanh chóng ăn xong.
Mới vừa ăn xong thì điện thoại lập tức vang lên, là Trần Thiệu gọi tới.
Trần Điệp nói với Vương Miên một tiếng, sau đó đi tới chỗ trống bên kia nghe điện thoại: “Alo.”
“Trần Điệp, anh giết chết em!” Trần Thiệu gào thét ở đầu dây bên kia.
Trần Điệp không biết rốt cuộc là chuyện gì, cứ cười trước đã: “Ừ hử?”
Lúc nãy Trần Thiệu mới vừa về tới Yển Thành, lập tức chạy đến bệnh viện thăm Trần lão gia tử, sau đó nghe nói Trần Điệp đề nghị chia 20% cổ phần cho anh, mà cô chỉ cần có việc thì tìm anh đòi tiền là xong.
Vậy mà Trần lão gia tử lại cảm thấy biện pháp này không tồi, có điều vẫn chia cho Trần Điệp 15% cổ phần, Trần Thiệu 25%, nói cách khác, về sau cổ phần của ba Trần Thiệu rơi vào tay anh, gánh nặng tập đoàn Trần Thị sẽ càng vững vàng đè lên vai anh.
Trần Thiệu hoàn toàn không có hứng thú đối với việc thừa kế tài sản.
Lại càng không có hứng thú làm việc đến nửa chết nửa sống, trên thực tế, anh hơi lo lắng cho em gái mình dùng tiền hoa hồng được chia từ cổ phần để sống.
Trần Điệp nghe anh ta nói xong, cười không dừng được.
Ánh mặt trời chói chang chiếu lên người cô, cô nhìn Văn Lương cách đó không xa cũng đang quay đầu nhìn cô, vẫn tiếp tục thả một thìa cua đã lột xong vào bát của cô.
Người này từ khi nào lại trở nên nhẫn nại như vậy, Trần Điệp nghĩ mãi.
Tiếng chửi của Trần Thiệu vẫn còn văng vẳng bên tai, Trần Điệp nghe được câu có câu không, sau khi nghe xong một câu lập tức quên mất câu trước anh ta chửi cái gì.
Mãi đến khi Trần Điệp bị anh làm cho đau màng nhĩ, mới dậm dậm chân tại chỗ, đứng thẳng người, bỗng nhiên gọi một tiếng: “Anh.”
Trần Thiệu lập tức yên tĩnh lại.
Trong nháy mắt tiếng mắng chửi cũng không có.
Sự im lặng hoàn toàn này kéo dài khoảng nửa phút.
Trần Thiệu lại tiếp tục mắng: “Em nói cái gì cơ! Ai là anh của em!”
Khí thế yếu đi không ít so với vừa rồi.
Trần Điệp cười nói với anh ta: “Được rồi, Trần tổng, anh muốn ăn cua không?”
“… Cua gì?”
“Bây giờ em đang ở Vu Khê, là nơi trước kia em sống, mùa này là thời điểm ăn cua, khá ngon, mang cua về cho anh nhé?”
Khí thế của Trần Thiệu yếu ớt: “… Em muốn thì mang về một ít đi.”