Người Đẹp Trong Tay

Người Đẹp Trong Tay - Chương 59: Em phải ở bên anh mãi mãi




Khi After Party kết thúc đã rất khuya.

Phóng viên và các fan ở ngoài cũng đã về từ sớm, lối đi dành cho các minh tinh và doanh nhân tham dự ra về cũng không giống nhau.

Các minh tinh vẫn ngồi xe đi về từ lối đi thảm đỏ lúc vào, còn các doanh nhân thì đi ra từ một lối VIP bí mật khác.

Có một số minh tinh nhỏ đã đi chung đường với nhà đầu tư, cũng đã được đưa đi từ lối đi này.

Trần Điệp chính là một trong số những minh tinh đi ra bằng lối VIP, chỉ có điều cô là được Văn Lương dỗ dành mãi, nói lời mềm mỏng một lúc lâu mới đồng ý lên xe với anh.

Chu Kỳ Thông đã chờ sẵn, vừa thấy điệu bộ lúc đi ra của tổng giám đốc và phu nhân tổng giám đốc nhà mình thì anh ta đã cảm thấy không ổn, vô cùng có mắt nhìn, lập tức xuống xe đi vòng qua mở cửa ghế sau.

Văn Lương đẩy cô vào xe, bản thân cũng theo sát ngồi vào trong, đóng cửa xe lại, kéo cravat, cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Quả thật là bị lần Trần Điệp bỏ nhà ra đi trước đây dày vò đến sợ rồi, bỏ đi một cái là hơn nửa năm, bây giờ mới quay về chưa được mấy ngày, không thể để cô lại chạy mất nữa.

“Người lúc nãy là ai vậy?” Rốt cuộc Trần Điệp cũng nhịn không được hỏi.

Văn Lương vân vê lòng bàn tay của cô: “Em còn không biết thì làm sao anh biết được.”

“…”

Trái lại câu này cũng không sai.

“Vậy sao trong đám người bọn anh, cô ta chỉ nhìn trúng mình anh thế?”

Trần Điệp giữ mặt anh, nhìn trái nhìn phải, rõ ràng là một gương mặt trông hung dữ không dễ tới gần, mà sao cứ nghĩ không thông rồi đâm đầu vào Văn Lương vậy nhỉ.

“Bởi vì em không cho anh một danh phận.” Văn Lương nói.

Trần Điệp: “?”

“Có lẽ cô ta thấy những gì fans của em nói trên mạng, gương mặt lại có nét hao hao giống em, trang điểm cũng cố gắng bắt chước em, cho rằng như vậy sẽ dễ xuống tay với anh hơn.”

Trần Điệp kinh ngạc.

Chợt nhớ đến hồi cấp ba, lúc cô đi chơi với bạn từng nhìn thấy mấy quyển tiểu thuyết thuộc thể loại “tiểu tình nhân thế thân của tổng giám đốc bá đạo” gì đấy.

Trần Điệp rùng mình một cái.

Ớn quá đi.

Trần Điệp hừ lạnh một tiếng: “Anh quan sát cũng kĩ quá nhỉ.”

Dụ được cô vào xe rồi, anh cũng không sợ cô lại chạy đi mất, nâng tay một cách lười biếng đặt lên cổ cô, xoa xoa: “Trái lại là em có thể cân nhắc đến việc cho anh danh phận.”

Trần Điệp ngẩn người: “Hả?”

Văn Lương không nói gì, ôm vai cô, ngón trỏ quấn lấy tóc cô chơi đùa.

“Bây giờ còn quá sớm mà, đợi sau khi bộ phim tiếp theo của em công chiếu, xem thử thành tích thế nào rồi nói sau.” Trần Điệp giải thích, “Nếu không đoán chừng lại có anti fan nói em lấy chuyện này ra để PR.”

“Ý anh là trước tiên em đi lấy chứng nhận với anh đã.” Giọng điệu của Văn Lương lạnh nhạt, cực kỳ bình tĩnh.

Trái tim Trần Điệp đột nhiên đập lỡ một nhịp, ngốc nghếch hỏi: “Chứng nhận gì?”

“Chứng nhận kết hôn.”

Không chỉ Trần Điệp, mà ngay cả Chu Kỳ Thông đang lái xe ở đằng trước cũng sửng sốt vì câu nói này, đến nỗi không nhìn rõ con đường rẽ xe phía trước, lại vội vàng xoay vô lăng rẽ vào.

Trần Điệp theo quán tính ngã vào lòng Văn Lương.

Chu Kỳ Thông thật sự không muốn gây ra sai sót này lúc tổng giám đốc nhà mình cầu hôn, nhỏ giọng nói nhanh một tiếng xin lỗi rồi cầm chắc vô lăng tập trung hết sức lái xe.

Mặc dù màn cầu hôn này thật sự không được chính thức cho lắm.

Nhịp tim Trần Điệp tăng nhanh, còn có chút ngỡ ngàng.

Trước đây, cô cảm thấy con người Văn Lương dường như không có khả năng liên quan đến hai từ kết hôn, cũng gần như không thể tưởng tượng nổi Văn Lương sau khi kết hôn là dáng vẻ thế nào.

Trần Điệp thường cảm thấy tính cách, gương mặt của anh luôn không thay đổi, vẫn giống như lúc cô mới quen biết anh.

Vậy Văn Lương của mười năm sau thì sao, sẽ có bộ dạng gì?

Vì câu nói này của anh mà Trần Điệp bỗng bắt đầu suy nghĩ xa xôi về nhiều năm sau.

“Hỏi em đó.” Văn Lương giục cô.

“…” Trần Điệp chớp chớp mắt, sau đó nói, “Em mới hai mươi ba tuổi, nào có kết hôn sớm như vậy chứ.”

“Anh sắp ba mươi rồi.” Văn Lương nói.

Trần Điệp cười hì hì: “Ừ ha, anh cũng sắp ba mươi rồi.” Sau đó lại nghĩ đến một chuyện, “Văn tổng gừng càng già càng cay nha, cô bé lúc nãy tới tìm anh có phải mới hai mươi tuổi không?”

Thấy cô lại nhắc đến chuyện này, Văn Lương “chậc” một tiếng, cụp mắt: “Im miệng.”

“…” Hai tay Trần Điệp đưa lên trước mắt anh, vỗ tay cho anh, “Cách cầu hôn của Văn tổng thật sự rất độc đáo.”

“Lấy hay không?” Anh rất không kiên nhẫn.

Còn dám doạ dẫm?

Trần Điệp: “Không lấy!”

Chu Kỳ Thông ở hàng ghế trước: “…”

Xe chạy vào biệt thự Tây Giao, Trần Điệp xuống xe đầu tiên, quét dấu vân tay, đẩy cửa vào nhà.

Văn Lương không nhắc lại chuyện lấy giấy chứng nhận, giống như chỉ là thuận miệng nói ra, cũng đi theo vào nhà.

Trần Điệp xoay một vòng, nhón chân đặt chiếc cúp trong tay lên tủ âm tường.

Đây là chiếc cúp đầu tiên cô lấy được, ánh vàng rực rỡ, rất đẹp.

“Văn Lương.” Cô quay đầu gọi một tiếng.

Văn Lương đứng trước tủ lạnh lấy chai nước lạnh, ngẩng đầu nốc hơn nửa chai: “Hử?”

Trần Điệp duỗi hai cánh tay, năm ngón tay xòe ra lắc lắc trước chiếc cúp của mình: “Đẹp không?”

“Đẹp.”

“Sau này nơi đây sẽ bày đầy cúp của em.”

Anh mỉm cười: “ Ừ.”

Trần Điệp nhìn anh một hồi, không hiểu sao lại nhớ đến những bình luận của fans mà cô đã thấy trước đây.

Cái gì mà cưng chiều, hệ nuôi dưỡng, dung túng, vân vân…

Trần Điệp thu hồi ánh mắt, cúi đầu lấy điện thoại ra, nhỏ giọng lẩm bẩm phải mua đèn màu nhỏ, loại thường treo lên cây thông Noel mới được, cô dự định sẽ trang trí cái tủ âm tường này thật đẹp.

Văn Lương thu dọn xong mấy thứ đồ khác: “Lên tầng không?”

“Lên chứ.”

Trần Điệp vừa đáp lời vừa chụp ảnh rồi đi theo Văn Lương lên lầu, lúc này, điện thoại rung một cái, Vương Miên gửi tin nhắn cho cô.

Sau khi trở về từ Vu Khê, Trần Điệp liên lạc lại với Vương Miên và Trần Kiến Bình.

Số điện thoại của hai người bọn họ đều không đổi, không biết có phải là hi vọng một ngày nào đó Trần Điệp có thể sẽ liên lạc với bọn họ hay không, số điện thoại vẫn giống như dãy số Trần Điệp nhớ lúc nhỏ.

Thỉnh thoảng Vương Miên sẽ gửi tin nhắn cho cô, trò chuyện không nhiều, cũng chỉ là những câu đơn giản nhất, có bận không, có mệt không.

Xa nhau quá lâu, ngay cả nhiều hơn một câu quan tâm cũng sợ là quá giới hạn.

Vương Miên lại gửi đến một câu, “Ngủ chưa con?”

Trần Điệp đứng trên bậc cầu thang trả lời tin nhắn.

[Trần Điệp: Vẫn chưa ạ, con vừa tham dự xong một sự kiện.]

[Vương Miên: Ngủ sớm chút đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.]

[Trần Điệp: Con về nhà rồi, đi ngủ ngay đây, mẹ phải ngủ sớm chút đó.]

Theo bình thường thì chủ đề của hai mẹ con bọn họ đến đây là kết thúc, Trần Điệp ngừng một chút, lại gửi tấm ảnh vừa chụp lúc nãy cho Vương Miên.

[Trần Điệp: Chiếc cúp con lấy được trong sự kiện ban nãy, chiếc cúp đầu tiên đấy.]

Vương Miên hồi âm rất nhanh.

[Vương Miên: Giỏi vậy ta, quá xuất sắc, mẹ biết chuyện con muốn làm thì đều có thể làm rất tốt, chắc chắn sau này sẽ còn lấy được nhiều cúp hơn nữa.]

Trần Điệp cười tủm tỉm, cất điện thoại, lên tầng.

Văn Lương đang đứng ở cạnh giường, đưa lưng về phía cô, kéo cravat ra vứt sang một bên.

Ánh sáng nhàn nhạt đổ lên vai anh, không hiểu sao lại thấy có chút cô đơn.

Trần Điệp nhớ tới những lời ban nãy anh hỏi cô trên xe, em có thể cân nhắc đến việc cho anh danh phận, anh sắp ba mươi tuổi rồi.

Cô đã liên lạc lại với cha mẹ trước đây, cũng coi như là bù đắp một chỗ trống trong đáy lòng của cô, nhưng còn cha mẹ của Văn Lương thì đã qua đời cả rồi.

“Em đi tắm trước …”

Văn Lương nói được một nửa, đột nhiên Trần Điệp ôm eo anh từ phía sau, mặt dán lên người anh: “Văn Lương.”

Anh vân vê mu bàn tay của cô, cười dung túng: “Sao vậy?”

“Em sẽ mãi ở bên anh.”

Thiếu nguyên nhân hậu quả, câu nói này của cô rất đột ngột, nhưng Văn Lương không hỏi gì thêm, chỉ nhếch khóe miệng, lại “Ừ” một tiếng.

Trần Điệp cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, vừa tẩy trang xong, nước trong bồn tắm phía sau cũng đổ đầy rồi, cô đang định cởi quần áo thì Văn Lương bất ngờ đi vào.

Trần Điệp khẽ la lên một tiếng: “Anh làm gì đấy?”

“Anh suy nghĩ rồi.”

Văn Lương bước đến trước mặt cô, ngón trỏ khều dây áo của cô xuống, lướt qua bờ vai, “Nếu em không chịu kết hôn, vậy thì dứt khoát làm em mang thai cho xong.”

Trần Điệp: “?”

Đây là lời của người nói sao?

Cô trợn mắt, nhìn Văn Lương với dáng vẻ không thể tin được, mãi cho đến khi anh lại động tay muốn cởi chiếc váy trên người cô ra, Trần Điệp mới giơ tay đánh mạnh một phát vào cổ tay của anh.

“Anh là người sao?”

“Hử?”

“Anh có biết trên mạng, mọi người miêu tả tra nam như thế nào không? Tra nam số một chính là loại chưa kết hôn còn không đeo bao như anh đấy!”

Văn Lương nhìn cô một lúc, chợt bật cười, cúi đầu gục trên vai cô, đặt thứ đồ trong tay lên bồn rửa tay: “Vậy chúng ta đeo vào rồi làm.”

“…”

Trúng kế rồi.

“Không phải, anh đợi một chút đi, em đi tắm đã.” Trần Điệp đẩy anh.

Văn Lương không tiếp tục nghe cô nói nữa, cúi đầu chặn miệng cô lại, hơi nước mờ ảo trong phòng tắm, mặt gương nhanh chóng bị phủ một lớp sương, hơi nóng bốc lên, nước trong bồn tắm tăng nhiệt độ mấy lần, cuối cùng Trần Điệp ướt sũng mới được Văn Lương kéo lên, bọc trong áo choàng tắm, ổn thoả trở về giường.

Văn Lương quay lại xối nước tắm sơ một lượt.

Trần Điệp nằm trên giường, cửa phòng tắm không đóng kín, nhìn vào qua khe hở có thể nhìn thấy chiếc váy dạ hội màu đen bị vứt trên sàn một cách vô cùng đáng thương, còn bị nước trong bồn tắm tràn ra ngoài lúc nãy thấm ướt.

Cái người này thật là…

Không hổ là Văn Lương, bụng dạ hẹp hòi.

Mới vừa rồi còn phàn nàn nói: “Cuối cùng cũng lột được mảnh vải rách này của em.”

Bộ lễ phục đó là do công ty chuẩn bị, theo quy định nếu làm hỏng phải bồi thường bằng giá gốc, xem tình hình hiện tại, chiếc váy này chắc chắn không thể dùng tiếp được rồi.

Đợi đến khi Văn Lương tắm xong đi ra, Trần Điệp đã ngủ.

Ban nãy, tiểu cô nương mệt đến mức cạn kiệt sức lực, cô đang quấn khăn tắm, đến đồ ngủ cũng không có sức để thay, mái tóc dài như tảo biển buông xõa trên vai, phần đuôi tóc vẫn còn ẩm ướt.

Văn Lương lấy một chiếc khăn lông khô, lau khô tóc cho cô, sau đó kéo cô ra khỏi khăn tắm.

Bây giờ, Trần Điệp đã hình thành phản xạ có điều kiện với Văn Lương, rõ ràng đã nhắm mắt ngủ rồi, nhưng khi tay Văn Lương vừa ôm eo cô, cô lập tức lui về phía sau một cách mạnh mẽ, tay còn đánh vào mặt Văn Lương vô cùng chính xác, giọng kháng cự khe khẽ.

Văn Lương ăn trọn cái tát của cô, sống mũi đau nhức, anh nắm lấy cổ tay của cô mới vất vả ôm được cô vào lòng.

“Anh đừng chạm vào em.” Trần Điệp mơ mơ màng màng làu bàu nói, “Cả người em đều đau.”

Văn Lương cười một tiếng, vỗ vỗ lưng cô: “Anh chỉ ôm thôi.”

Qua một lúc lâu, Trần Điệp ngủ rồi, Văn Lương mới ôm cô nhỏ giọng nói: “Em phải ở bên anh mãi mãi.”

___

Trần Điệp ở nhà chưa được mấy ngày thì đã đến thời gian vào đoàn phim, cũng may địa điểm quay phim chỉ ở Yển Thành, cũng không tính là yêu xa.

Buổi sáng hôm vào đoàn, Văn Lương xách chiếc vali lớn của Trần Điệp lên: “Tự mình chuẩn bị.”

Trần Điệp ngồi ở mép giường, ngẩng đầu quan sát anh, rút ra kết luận – người bạn trai này của cô lại bắt đầu giả vờ.

Bởi vì cô đã từ chối yêu cầu ở lại biệt thự Tây Giao trong thời gian quay phim của Văn Lương, nên anh lại không vui rồi.

Tuy nói địa điểm quay phim cách biệt thự Tây Giao không xa, đều nằm ở khu vực ngoại ô, giao thông cũng không bị tắc nghẽn, nhưng Trần Điệp không muốn làm chuyện đặc biệt, không ở trong phòng mà đoàn phim đã thống nhất, còn ngày ngày về nhà ở giống như học sinh tiểu học.

Cô không mang theo quá nhiều đồ.

Mấy bộ quần áo và giày dép để thay đổi qua lại, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, lại bỏ thêm một thứ quan trọng, chính là dây sạc vào ngăn nhỏ vali là đã thu dọn xong.

Gương mặt Văn Lương vẫn u ám như cũ, xách vali của cô xuống tầng, đưa cô đến đoàn phim.

Chiếc xe đỗ ở bãi đỗ xe của khách sạn mà đoàn phim đã sắp xếp.

Trên đường, Trần Điệp dịu dàng hòa nhã dỗ dành anh mấy câu, cũng không thấy Văn Lương nguôi giận.

Cô cũng bực rồi.

Ai mà không có chút cáu kỉnh chứ.

Cô đóng cửa xe, muốn kéo hành lý ở cốp sau xuống, nhưng đồ nhiều, quá nặng, trong chốc lát, Trần Điệp không có cách nào tự mình lấy ra một cách nhẹ nhàng, đẹp đẽ được.

Văn Lương cũng xuống xe theo, vừa định lấy giúp Trần Điệp lại bị cô đánh.

“Không cần anh lấy cho.” Trần Điệp giận dỗi nói.

Văn Lương cau mày, xách cổ áo cô kéo ra, cánh tay nhấc lên nhẹ nhàng đặt vali xuống đất.

Trần Điệp nắm lấy tay cầm, không thèm quay đầu lại, xoay người bước vào sảnh khách sạn.

Đoàn phim đã đặt phòng trước cho bọn cô thời hạn hai tháng, Trần Điệp đưa chứng minh thư cho quầy lễ tân để làm thủ tục đăng ký, vừa tính nhận thẻ phòng thì đột nhiên phía sau có một cánh tay duỗi tới.

Ngón trỏ của Văn Lương chặn thẻ phòng đó lại rồi đẩy trở về, nói: “Thăng cấp căn phòng này sang phòng tổng thống.”

Trần Điệp quay đầu, tạm thời quên mất vẫn còn đang giận anh: “Sao anh cũng vào đây?”

Văn Lương vẫn không để ý đến cô như cũ.

“…”

Được thôi, coi như anh có khí phách.

Lễ tân cúi đầu thăng cấp căn phòng, rồi đưa lại thẻ phòng tổng thống, suốt quá trình không hề dám ngước mắt lên.

Hai người lên đến phòng tổng thống ở trên cùng, chỗ này tốt hơn nhiều so với khách sạn ở khu vực quay phim trước đây, phòng tổng thống còn có hồ bơi, căn phòng rất lớn.

Văn Lương theo Trần Điệp vào phòng, cắm thẻ phòng vào công tắc thẻ từ.

Dường như Trần Điệp hạ quyết tâm phớt lờ anh, xách vali đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Văn Lương hít sâu một hơi, đầu lưỡi quét qua mặt sau răng hàm, sau đó mới chậm rãi thở ra, vặn mở tay nắm cửa phòng ngủ.

… Khoá rồi.

Trần Điệp lấy toàn bộ đồ đạc trong vali ra sắp xếp gọn gàng, đoàn phim đã gửi tin nhắn thông báo mọi người sau khi đến nơi thì đi gặp mặt trước.

Cô kéo mở cửa phòng ngủ, lập tức ngửi thấy một mùi hương thuốc lá.

Nghiêng đầu nhìn, vậy mà Văn Lương vẫn còn ở đây, anh đang dựa vào tường hút thuốc.

Trần Điệp chớp chớp mắt: “Anh không cần đến công ty sao?”

Văn Lương cúi người, mang theo hương thuốc lá, há miệng cắn mạnh một phát vào môi cô: “Bây giờ còn biết khoá cửa nữa?”

“Bị anh giận dỗi vô cớ nên em mới không muốn nói chuyện với anh.” 

“Trần Điệp.” Anh véo mũi cô, “Mấy ngày trước là ai nói với anh rằng sẽ mãi ở bên cạnh anh, chỉ biết nói lời hoa mỹ, còn chụp cái mũ tra nam lên đầu anh mỗi ngày, anh thấy em mới tra.”

“Tra nữ” Trần Điệp ngỡ ngàng nói: “… Đây là công việc của em, cũng không phải là không ở bên anh nữa, quay xong là em về nhà ngay mà.”

“Có ai như em đi làm là đi liền hai tháng trời như vậy không?”

“Giữa chừng rảnh rỗi em sẽ đến tìm anh mà, lúc anh rảnh cũng có thể qua đây kiếm em.” Trần Điệp thật sự giống như đang dỗ dành trẻ con.

Văn Lương hừ lạnh một tiếng.

“…”

Anh hừ cái gì mà hừ!

Trên đời này còn có người bạn trai nào nói một đằng nghĩ một nẻo, khó dỗ dành hơn anh không!

Văn Lương cứ thế mà búng tàn thuốc một cách rất không vệ sinh, bình tĩnh thông báo: “Anh ở đây với em.”

“Hả?”

Trần Điệp sửng sốt ngẩng đầu, Văn Lương cũng đang nhìn cô, cô nhìn thấy rõ ràng mấy chữ khiêu khích to đùng trong mắt anh – Em như vậy còn không biết ngượng mà nói anh tra?

“Vậy hành lý của anh đâu?”

“Tối mang qua.” Văn Lương gõ vào đầu cô một cái, “Nếu không anh thăng lên phòng tổng thống cho em để em mở tiệc với mấy diễn viên nam cũng tới đây à.”

“…”

Trần Điệp hít thở sâu mấy lần, nói với chính mình người đàn ông khốn kiếp trước mắt vừa mới làm một chuyện nhân văn, không cần vì câu nói này mà chấp nhặt anh.

Cô không tính toán hiềm khích lúc trước, dịu dàng quan tâm nói: “Vậy mỗi ngày anh đi làm có xa quá không?”

Văn Lương khẽ mỉm cười: “Không phải là muốn nhìn em chằm chằm sao?”

“…”

“Để tránh cho em ở đây gọi ong dẫn bướm đến cho anh.”

“…”

___ 

Trần Điệp không tiếp tục ở trong phòng kì kèo với Văn Lương mà xách túi chạy đến đoàn phim.

Đạo diễn Hoàng Thịnh đã đến rồi, thấy Trần Điệp bước vào, bà lập tức lên tiếng chào cô.

Hoàng Thịnh rất thích Trần Điệp, không chỉ vì Trần Điệp là bạn thân của con gái nhà mình, mà còn vì bà có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong quá khứ trên người Trần Điệp, bản thân bà năm mười tám tuổi lấy được giải ảnh hậu, có thể nói Trần Điệp tiền đồ rộng mở.

“Còn ai chưa tới?” Hoàng Thịnh hỏi một trợ lý đạo diễn ở bên cạnh.

“Chỉ thiếu nam chính của chúng ta thôi.” Trợ lý nói, “Tôi sẽ gửi lại tin nhắn cho cậu ấy.”

Trợ lý vừa mới cầm điện thoại để bên cạnh lên, ngay sau đó Tiết Mục vừa hô to “xin lỗi” vừa chạy vào.

“Không sao không sao, ngồi trước đi, chúng tôi tạm thời sửa đổi vài chỗ dựa trên phần giải thích kịch bản lần trước nên cần xác định lại với mọi người một chút.” Hoàng Thịnh nói.

Tiết Mục kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Trần Điệp.

Trần Điệp lấy kịch bản và bút trong túi ra, khuỷu tay của Tiết Mục ở kế bên khẽ đụng vào cô một cái: “Chị Trần Điệp, chị còn cây bút nào không?”

“Còn.” Trần Điệp lại lấy ra một cây bút dạ quang màu xanh da trời đưa cho cậu, “Cậu cứ gọi tên tôi là được rồi.”

Mặc dù vai diễn của Tiết Mục trong phim lớn hơn Trần Điệp mấy tuổi, nhưng thực tế ngoài đời cậu nhỏ hơn Trần Điệp đến ba tuổi, vẫn còn đang học đại học, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cậu đã debut bằng một bộ phim gia đình.

Hoàng Thịnh giảng giải rõ ràng những điểm thay đổi trong kịch bản, Trần Điệp lấy bút bôi xoá, chỉnh sửa phía trên, hoàn thành bản ghi chép.

Sau khi kết thúc, Tiết Mục trả bút lại cho Trần Điệp cùng với một tờ giấy nhỏ, là được xé ra từ phần giấy trắng trong trang cuối của kịch bản, phía trên vẽ một hình trái tim màu xanh nho nhỏ bằng bút dạ quang, viết hai chữ “cảm ơn”, cuối cùng là một chuỗi ký tự hình gương mặt (//▽//). 

Trần Điệp nhớ tới thẻ bài mà Tiểu Tề xem bói cho cô lúc còn ở trong đoàn phim trước đây – bạn trai nhỏ kém ba tuổi, cung bảo bình, dịu dàng, quấn người.

“…”

Hoá ra bạn trai nhỏ bây giờ đều có phong cách vẽ tranh này sao?

___

Sau khi Trần Điệp rời khỏi phòng, Văn Lương cũng nhanh chóng trở về công ty.

Chu Kỳ Thông đã ở công ty rồi, thấy anh bước ra từ thang máy thì lập tức tiến lên đón: “Văn tổng, đã tra ra được thông tin cơ bản về cha mẹ ruột của Trần Thư Viện.”

Văn Lương đáp lại: “Vào phòng làm việc rồi nói.”

Hai mươi ba năm trước, Trần Thư Viện và Trần Điệp ra đời cùng một bệnh viện, trời xui đất khiến thế nào mà con số giường bệnh trên bảng ký hiệu lại ngược nhau, Trần Khoa Lâm Thuyên ôm Trần Thư Viện đi như lẽ đương nhiên, còn Trần Điệp thì bị cha mẹ ruột của Trần Thư Viện ôm đi.

Nhưng bọn họ không nuôi dưỡng Trần Điệp quá lâu, trong thời gian ngắn đã vứt cô vào viện phúc lợi, sau đó gián tiếp được Vương Miên và Trần Kiến Bình nhận nuôi.

Trong đó, suy cho cùng độc ác nhất, vô trách nhiệm nhất chính là cha mẹ ruột của Trần Thư Viện.

Vốn dĩ cuộc sống long đong đó phải là của cô ta, nhưng Trần Điệp lại bị buộc thay cô ta chịu đựng hết thảy những điều này.

Chu Kỳ Thông đặt tài liệu điều tra được lên bàn làm việc của Văn Lương, sau khi giới thiệu xong tình hình cơ bản, lại nói: “Nhưng tôi phát hiện một mối liên hệ rất kì lạ, giữa Trần Thư Viện và cha mẹ ruột mặc dù không có liên lạc dư thừa, nhưng mấy năm gần đây Trần Thư Viện đều đang chuyển tiền cho bọn họ.”

Văn Lương cau mày: “Đã chuyển bao nhiêu?”

“Tổng cộng 140 vạn tệ, đầu năm nay đã chuyển 20 vạn tệ.”

(Tương đương 5 tỷ vnđ và 700 triệu vnđ.)

140 vạn tệ đối với Trần gia mà nói chỉ là con số lẻ, không đáng nhắc tới, nhưng con gái nuôi đem tiền trong nhà chuyển cho cha mẹ ruột, dù thế nào thì cũng không thể nói rõ được.

“Trước tiên làm cho tôi một bản chứng cứ kỹ càng tỉ mỉ, tiếp tục chú ý động tĩnh của cô ta, đừng để cô ta có cơ hội gây ra chuyện gì với Trần Điệp.”

“Vâng.”

Văn Lương cúi đầu tiếp tục lật xem phần tài liệu điều tra kia, thấy Chu Kỳ Thông vẫn đứng bất động trước mặt, anh ngước mắt hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

“Có một chuyện.” Chu Kỳ Thông gãi gãi đầu, “Tuần sau tôi muốn xin nghỉ năm ngày.”

Mặc dù tuổi tác của Chu Kỳ Thông không lớn, nhưng hiện nay đã trở thành trợ thủ đắc lực của Văn Lương, rất nhiều hạng mục đều là anh ta thay Văn Lương tổng hợp, sắp xếp, phân chia nhiệm vụ, năng lực làm việc vô cùng mạnh.

Người khác nghỉ năm ngày thì dễ xin, còn Chu Kỳ Thông thì khó mà xin được.

“Có chuyện gì?” Văn Lương hỏi.

“Thứ hai tuần sau tôi kết hôn rồi.” Chu Kỳ Thông vừa nói vừa rút ra một tấm thiệp mời từ trong túi đặt trước mặt Văn Lương, “Nếu Văn tổng có thời gian nhất định phải đến đấy. Sau khi hôn lễ kết thúc, tôi sẽ đi hưởng tuần trăng mật với bạn gái, cho nên muốn xin nghỉ phép năm ngày.”

Văn Lương ngẩn người, nhớ đến phản ứng của Trần Điệp lúc anh và cô nói về chuyện đi lấy chứng nhận vào tối hôm qua.

“Được, trước khi nghỉ phép nhớ bàn giao hết công việc.” Văn Lương dặn dò xong, lại tựa như vô tình hỏi, “Đính hôn bao giờ vậy, sao không nghe anh nhắc tới.”

Chu Kỳ Thông cười, nói: “Chúng tôi bỏ qua bước đính hôn, công việc của cả hai quá bận, khoảng thời gian trước vừa cầu hôn thành công, cha mẹ hai bên gặp mặt là lập tức quyết định ngày lành luôn.”

Văn Lương khẽ cười rồi phất tay bảo Chu Kỳ Thông ra ngoài.

___ 

Cùng lúc đó, trong nhà chính Trần gia ở khu biệt thự ven sông.

Trần Thư Viện bị mất thể diện trước mặt mọi người trong vũ hội hóa trang lần trước, đám người chơi chung khá thân trước đây trong nháy mắt đã giễu cợt sau lưng cô ta rằng cô ta không phải là con gái ruột của Trần gia, hoàn toàn chẳng nhớ gì đến tình nghĩa chị em.

Những ngày qua, cô ta không đi đâu cả, ngày nào cũng ở nhà.

Cho dù là nhận được thư mời của một số vũ hội, cô ta cũng không dám đi nữa, thậm chí còn bắt đầu oán hận cái người đã gửi thư mời cho cô ta, chắc chắn là muốn thấy cô ta mất mặt, làm trò cười lần nữa.

Ăn xong bữa sáng, Trần Thư Viện lại lên tầng về phòng.

Lâm Thuyên gọi cô ta: “Viện Viện, buổi chiều có muốn ra ngoài đi dạo với mẹ không?”

“Không đi đâu mẹ.” Trần Thư Viện nói xong, điện thoại đang cầm trong tay rung lên.

Cô ta cúi đầu.

[Con gái yêu, bây giờ bố và mẹ con lại hết tiền dư rồi, con xem lúc nào chuyển thêm cho chúng ta chút đỉnh nhé?]

[Chuyển trước cho chúng ta 10 vạn là đủ rồi.]

Trần Thư Viện chán ghét nhắm mắt lại, không để ý đến Lâm Thuyên gọi cô ta mà chạy thẳng lên tầng.

Ai có thể ngờ được sau này cha mẹ ruột của cô ta biết được cô ta là con gái Trần gia thì sẽ uy hiếp tống tiền cô ta chứ, mới đầu chỉ là 2 vạn 3 vạn, lúc đó Trần Thư Viện tuổi còn nhỏ, chỉ nghĩ đừng để bọn họ xuất hiện trước mặt Lâm Thuyên là tốt rồi, 2 3 vạn cũng không phải là số tiền lớn gì nên lập tức chuyển cho bọn họ luôn.

Nhưng không ngờ dục vọng và lòng tham cứ từ từ bồi đắp trở nên lớn dần theo thời gian.

Về sau, từ 5 vạn đến 7 vạn rồi đến 10 vạn. 

Trần Thư Viện cắn chặt răng.

[Trần Thư Viện: Năm nay tôi đã cho các người 20 vạn rồi.]

[Con ở Trần gia rượu thịt no say, con gái của bố cũng đã theo họ của bọn họ rồi, cho bố chút tiền đền bù thì có làm sao?]

[Mau chuyển tiền cho bố đi, nếu không bố sẽ đến Trần gia tìm con.]

Trần Thư Viện đọc tin nhắn, tức đến mức toàn thân phát run, cố gắng hít thở sâu, bình tĩnh lại.

[Trần Thư Viện: Muốn tiền cũng được, nhưng ông phải giúp tôi làm một chuyện.]

[Trần Thư Viện: Tìm người dạy dỗ Trần Điệp một trận, chính là cái người trên tivi ấy, nhưng không được để lộ ra tôi.]

[Bố mày lấy tiền của mày mà còn phải giúp mày làm việc à, mày thật sự nghĩ tao là đồ ngốc sao? Thế nào, nếu tao thật sự đi dạy dỗ cô ta, đến cuối cùng còn không biết sẽ chết thế nào đâu, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn hả, không có cửa đâu con!]

[Tao nói cho mày biết, 10 vạn, tối nay mà không chuyển thì tao sẽ đến Trần gia ăn cơm tối đấy.]

[Nếu như bị hai người bố mẹ đó của mày biết được mày vẫn luôn chuyển tiền cho tao, chắc mày cũng biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào mà, đúng chứ?]

Trần Thư Viện không thể nhịn được nữa, đập điện thoại lên giường, ôm mặt ngồi xổm xuống sàn.

Qua một lúc lâu mới lại cầm điện thoại lên, vẫn chuyển cho ông ta 10 vạn.

Lúc trở về màn hình chính thì lại nhận được một tin nhắn.

[Tôi là Phó Vãn Mai, có muốn ra đây gặp mặt không?]