Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 7




Vệ Tử đi suốt một ngày không có tin tức gì. Không nói cho ai biết mà cứ thế đi có lẽ đây là lần đầu tiên cô làm như vậy. Thấy trời đã sắp tối, các bạn cùng phòng đang bàn xem có cần phải liên hệ với đài để tìm người hay không thì cánh cửa bật tung ra.

Thấy Vệ Tử bước vào, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhìn kỹ cô, mọi người lại bị một phen căng thẳng.

“Mũi cậu sao thế? Còn nữa, sao quần áo có nhiều máu thế này?” Lưu Hiểu Tinh, người được coi là chị cả, đồng thời cũng là trưởng phòng quan tâm nhất đến vấn đề an toàn.

“Bị người ta đánh à?” Vũ Di bỏ miếng bánh trong tay xuống, bước tới để nhìn, nha đầu này chỉ có khuôn mặt là cái vốn, nếu chẳng may bị người ta hủy hoại thì sống sao nổi!

Duy có Dương Sương là ngồi yên quan sát, nhìn gò má Vệ Tử đỏ hồng, còn ánh nhìn tỏa ra từ trong đôi mắt long lanh không giấu nổi sự vui mừng, biết rằng chuyện không đơn giản như vậy.

Trong lòng Vệ Tử rất cảm động trước sự quan tâm của các bạn trong phòng, nhưng vì vừa leo cầu thang gấp, nên cô chưa nói được ngay mà chỉ lắc đầu quầy quậy.

“Mình va vào cửa, không phải bị đánh, còn nữa”, lấy lại hơi thở, cuối cùng Vệ Tử cũng nói được, “Mình tìm được việc rồi! Đi nào, hôm nay chúng ta không ăn cơm nhà bếp nữa, mình mời mọi người ăn cơm!”.

Nhìn thấy mọi người đang ngây ra đưa mắt nhìn nhau mà không có vẻ gì là mừng cho cô, Vệ Tử có phần sốt ruột: “Các cậu không tin à? Mình tìm được việc rồi, thật mà, hôm nay mình đã kiểm tra sức khỏe xong rồi”, vừa cam đoan những lời mình nói, Vệ Tử vừa giục mọi người đi ăn cơm cùng cô.

Hồi mới nhập học, phòng của họ đã quy định, nếu ai có chuyện gì vui thì phải mời mọi người ăn cơm. Lúc đầu quy định nếu nhận được học bổng là phải mời cơm, học kỳ một kết thúc, trừ Vệ Tử, tất cả những người còn lại đều phải mời cả phòng ăn cơm một lần. Mục tiêu của Dương Sương là năm nào cũng giành được học bổng, xem ra mục tiêu đó rất có khả năng thành hiện thực, bèn kêu như vậy là không công bằng, rồi yêu cầu, hễ ai có bạn trai cũng phải mời mọi người ăn cơm, đề nghị này được tất cả phòng tán thưởng. Trong phòng họ có hẳn một đại mỹ nhân nổi tiếng toàn trường, xem ra họ sẽ phải đau đầu để tìm cách giảm béo do ăn quá nhiều.

Thế rồi cứ mong chờ như vậy mãi, mỗi lần khi mọi người tưởng rằng được mời cơm đến nơi rồi thì lại bị hẫng vì một lý do chẳng có gì rõ ràng. Trong đó có một lần gần đây, khi đã đặt xong phòng ở một nhà hàng hải sản nổi tiếng mà mỗi khi đi qua họ đều phải ngẩng lên nhìn, mọi người đều trang điểm, chuẩn bị xong xuôi chỉ chờ đến giờ xuất phát thì nhân vật chính - Vệ Tử đóng cửa phòng lại rồi khóc một trận tối trời tối đất.

Sau một hồi đưa ra những lời an ủi cần thiết, mọi người nén cơn thèm ăn, hỏi tội Vệ Tử, thế mà cô đáp với vẻ mặt hết sức tội nghiệp: “Hay là để mình bỏ tiền ra mời mọi người là được chứ gì”. Xì, trong điều kiện chẳng có bất cứ lý do gì mà làm như vậy thì khác gì cười nhạo mọi người đã ăn không!

Đến năm thứ tư, các môn cơ bản đã học xong, trong lúc chẳng có việc gì làm, có người đưa ra ý kiến những nghiên cứu sinh ký được hợp đồng hay lấy được học bổng cũng phải mời cơm, thế là, trừ Vệ Tử, ba người khác đều đã mời mọi người một bữa.

Cứ ăn như vậy mãi dù mặt Vệ Tử có dày đến mấy thì trước cái nhìn như thiêu đốt của các bạn cũng cảm thấy khó mà nuốt trôi, cảm giác tự ti và áy náy giày vò tâm hồn nhỏ bé của cô, Vệ Tử chỉ mong sao mình có được một chuyện gì đó tốt đẹp để lấy lý do mời cơm mọi người.

Nhưng người đã kém may mắn thì dù chỉ một chút may mắn cũng không có được, suốt bốn năm học, thành tích của cô không quá tốt, chuyện tình cảm cũng không thuận lợi, cả tuần không ra khỏi cửa, mà có ra khỏi cửa thì lại gặp phải bão cát; khi đến tắm tại một nhà tắm công cộng cách ký túc xá hơn trăm mét thì dọc đường lại gặp phải mấy gã háo sắc chặn đường nói mấy lời mất dạy; khi thi môn tự chọn mọi người đều mở vở ra chép bài, còn cô thì chỉ vừa mới thò tay vào trong ngăn kéo đã lập tức bị giám thị đi tới sau lưng cảnh cáo không nhắc tên, khiến cô không còn dám động đậy, vì thế mà kết quả thi lần ấy điểm số của cô đứng bét lớp; giờ thể dục khi học môn ném lao, mọi người đều làm rất tốt, còn cô thì lại đâm vào đùi của bạn, khiến cô phải đem toàn bộ số tiền tích cóp được từ việc làm thêm để bồi thường chi phí thuốc men cho bạn; đến cả bố mẹ vốn nổi tiếng là rất mực thương yêu nhau của cô sau khi cô vào đại học thì có tin là sống ly thân.

Đúng là một con ma kém may mắn tái thế!

Bây giờ, chỉ trong có một ngày mà cô đã lo xong việc làm, với sự may mắn ấy, làm sao không khiến mọi người sửng sốt cho được?

Nhìn vẻ phấn chấn và khẩn khoản mời mọc của cô, trái lại mọi người đều vô cùng nghi ngờ, không dám vui mừng.

“A Tử này, mình nhớ là lúc sáng sớm khi ra cửa cậu còn nói rằng không có bất cứ tin tức gì về công việc, sao bây giờ lại nhanh như vậy?” Lưu Hiểu Tinh hỏi với vẻ ngờ vực.

“Ừ! Thì hôm nay mới được tin mà.” Vệ Tử gật đầu rõ mạnh, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

“Ai da, cậu làm mình sốt ruột muốn chết”, Dương Sương đẩy Lưu Hiểu Tinh một cái, “Tiểu Tứ là người có thể nói năng ngắn gọn được à?”.

“Tiểu Tứ, tớ hỏi cậu”, Dương Sương quay mặt đối diện thẳng với Vệ Tử, “Cậu tìm được việc gì? Đã ký hợp đồng chưa? Sao không về nói để mọi người đưa ra ý kiến giúp cậu đã? Bây giờ những kẻ lừa gạt rất nhiều, chẳng may gặp phải những công ty chỉ có cái mác bên ngoài thì xong rồi, phần nhiều bị lừa tiền, mình còn nghe nói có công ty lấy thông báo tuyển người làm mồi nhử lừa bán các cô gái trẻ!”.

Vũ Di vội gật đầu phụ họa: “Đúng thế, đúng thế, may mà hôm nay cậu trở về bình an, ngày mai đừng đi nữa thì sẽ không gặp nguy hiểm, cho dù bọn lừa gạt có mang hợp đồng tìm đến đây cũng không sợ, còn có nhà trường. Cậu biết không, thầy Phùng lúc thường rất nghiêm, nhưng lại là người rất có trách nhiệm với học sinh, chỉ cần một ngày cậu vẫn ở trong trường này, thầy ấy có thể đảm bảo an toàn cho cậu!”.

Vệ Tử nhìn vẻ nghiêm túc của các bạn cũng thấy căng thẳng theo: “Ngày mai mình không đi đâu, thông báo nói rằng tháng Bảy mới phải đến cơ quan”.

Sao cơ? Sao lại có những kẻ lừa gạt im hơi lâu thế? Dương Sương vội hỏi: “Công ty mà cậu nói đến đấy tên là gì?”.

“Phòng Phiên dịch của Vụ âm - Bộ S.” Nhớ tới cảnh tượng Dương Kiệt nói “Cô được tuyển dụng”, một lần nữa Vệ Tử lại nở nụ cười, đó đúng là giây phút tuyệt vời nhất trong suốt bốn năm qua.

Ba người còn lại trong phòng đưa mắt nhìn nhau: Không lẽ những kẻ lừa gạt bây giờ đã lên cấp rồi?

Hỏi kỹ từng chi tiết một, rồi lại nghiên cứu từng li từng tí giấy thông báo trong tay của Vệ Tử, cuối cùng mọi người mới tin rằng: Cô gái ngốc nghếch ấy đã trở thành cán bộ nhà nước, thậm chí còn làm công tác phiên dịch - một công việc chẳng liên quan gì tới chuyên ngành mà cô đã học.

Cuối cùng, ở vị trí của người lần đầu tiên mời cơm mọi người, Vệ Tử cười không khép được miệng: “Mọi người thích ăn gì thì cứ việc gọi món nhé!”.

Cả ba người đều trố mắt, vẫn là Lưu Hiểu Tinh tốt bụng nhất, do dự nói: “A Tử, mình không có ý gì đâu, mình chỉ muốn nhắc cậu rằng, từ nay đến khi cậu đi làm và có lương còn những mấy tháng nữa, vả lại, công việc của một nhân viên như cậu thì lương cũng chẳng có gì là cao”.

“Mình biết mà”, Vệ Tử cười tít mắt, gật đầu nói: “Thầy Diêm phụ trách việc tuyển chọn đã nói rất rõ cho mình biết về chế độ đãi ngộ và tiền lương rồi, mình thấy cũng tạm được, dù sao bình thường mình cũng không tiêu gì nhiều, thế là đủ dùng”.

Dương Sương đưa mắt nhìn quanh căn phòng trang hoàng rực rỡ, không nhịn được trừng mắt với cái người không còn thuốc cứu chữa: “Ý của chị cả là chúng ta có nhất thiết phải tới một nơi đắt đỏ chết người như thế này để ăn hay không? Cậu đâu phải người có nhiều tiền!”.

“Sao cơ?” Vệ Tử nhìn ba người bạn với vẻ bất an, “Lần trước đã nói sẽ đến đây, nhưng cuối cùng vì mình mà mọi người mừng hụt một phen, mình…”.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng xịu xuống, Vũ Di vội cầm lấy thực đơn: “Gọi món nào, đói chết đi được rồi, thế mà các cậu còn cứ tranh luận gì thế. A Tử mời cơm, các cậu không nể mặt à? Phục vụ đâu, cho một suất cơm rang Dương Châu trước đi!”.

Chiếc cằm của Lưu Hiểu Tinh suýt nữa thì đập xuống bàn, đó là món mà theo lời đồn là dành cho những ông chủ nhiều tiền? Vì thế cô ấy nghiên cứu rất kỹ thực đơn từ đầu đến cuối, rồi nói với người phục vụ bằng vẻ mặt đầy nghiêm túc, trịnh trọng:

“Cho tôi một bát mỳ gà cà chua!”.

Dương Sương chụp ngay lấy tờ thục đơn: “Xem hai người kìa, gọi món ăn mà cũng phải nghiên cứu cả nửa ngày! Cho tôi một suất mỳ lạnh cay, nhiều ớt vào!”. Mẹ ơi, vừa nhìn sang thực đơn của đồ uống, thấy giá một cốc nước lọc cũng mười tám đồng, chờ lát nữa ăn xong phải nhanh chóng chạy về ký túc xá uống nước thôi.

Vẻ mặt người phục vụ đã có vẻ khó coi: “Xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ có các món ăn Quảng Đông là chính, không có mỳ lạnh cay”.

“Xoạch” một tiếng, bản thực đơn bị ném xuống bàn, Dương Sương đứng bật dậy: “Đây là nhà hàng kiểu gì vậy, đến mỳ lạnh cay cũng không có, còn ăn gì nữa. Tiểu Tứ, Đi! Chúng ta tới nơi khác!”.

Một hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, lúc đó mọi người mới phát hiện ra Vệ Tử đang chăm chăm nhìn về phía góc khác của nhà hàng mà không hề để ý gì đến màn kịch cố tình rút lui khỏi đó của ba người bọn họ.

Dương Sương đang định nổi nóng thật sự thì bị Lưu Hiểu Tinh kéo vạt áo rồi hất cằm ra hiệu về phía sau bên phải. Nhìn theo hướng đó, Dương Sương trông thấy một người mặc com lê là lượt thẳng tắp, mắt cô ấy chợt lóe lên: Ha ha, tiểu tử, gầm trời có đường sao anh không đi mà lại chui vào địa ngục như thế này!

Là sinh viên tốt nghiệp loại ưu, Trác Bằng Phi được các em khóa sau mời về trường nói về vấn đề chọn việc làm cho các sinh viên vừa thi đỗ, rồi tình cờ gặp mấy anh bạn đại học cùng chơi bóng. Sau khi biết hiện tại sự nghiệp của anh rất thành đạt, họ bèn mời anh tới nhà hàng đắt nhất gần đó để ăn cơm, dù rất bận nhưng hiếm khi có dịp về trường cũ ôn lại niềm vui đơn giản của sinh viên, nên Bằng Phi đã vui vẻ nhận lời.

Giữa chừng bữa tiệc, lúc đi ra khỏi phòng để vào nhà vệ sinh, bằng kinh nghiệm giao thiệp nhiều năm, Trác Bằng Phi chợt cảm thấy có ai đó đang chăm chú nhìn mình, quay đầu lại anh nhìn thấy nốt ruồi son trong trái tim anh rất nhiều năm trước.

Vẫn với cách ăn mặc giản dị, cùng khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn, đặc biệt là đôi mắt long lanh như hai giọt nước, trong sáng tới mức dường như có thể phản chiếu được dù chỉ là một gợn nhỏ trong sâu thẳm nội tâm của người khác.

Cố gắng kiềm chế cơn xúc động, Trác Bằng Phi lặng lẽ tới bên chiếc bàn ở góc phòng ấy, đầu tiên là gật đầu chào ba người còn lại, chỉ có Lưu Hiểu Tinh khẽ đáp: “Chào anh Trác”, ngay lập tức cô ấy bị Dương Sương véo vào cánh tay một cái. Lưu Hiểu Tinh xoa lên chỗ bị véo, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức: Không phải là cô không giữ khí tiết, mà là vì cô và Lý Tông Bảo của cô từng là cấp dưới của Trác Bằng Phi suốt hai năm, không thể giả bộ như không quen biết được!