Những nơi Giang Trì và Thịnh Gia Nam xuất hiện thường thu hút sự chú ý của mọi người, ngày thường Giang Trì không ngại những ánh mắt này, thậm chí còn muốn mọi người biết mối quan hệ của hắn và Thịnh Gia Nam thân thiết đến mức nào.
Nhưng khi tâm trạng không vui, kiểu nhìn thăm dò như thế này khiến hắn cực kỳ khó chịu. Giang Trì liền kéo Thịnh Gia Nam sang lối đi bên cạnh.
Đi qua con đường mòn có một hồ nước nhân tạo, đi dạo bên hồ, không khí xung quanh trong lành hơn rất nhiều.
Không có ánh mắt của mọi người, hai người đi chậm lại, Thịnh Gia Nam lắc lắc tay Giang Trì: "Đừng giận."
Đây là lời nói mà Thịnh Gia Nam hay dùng để dỗ dành Giang Trì từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành. Bởi vì chỉ cần bị làm sai hoặc bị bắt nạt, Giang Trì còn tức hơn cậu nữa, cho nên cuối cùng thường là cậu đi dỗ Giang Trì.
May mắn thay, cho dù con chó sói có hung ác như thế nào trong mắt người ngoài, thì trước mặt Thịnh Gia Nam, nó vô cùng dịu dàng và ngoan ngoãn, Khi cậu chạm vào nó, nó sẽ lập tức gục lên người cậu và đi vòng quanh cậu.
"Tôi giận chính mình." Giang Trì nghiến răng nghiến lợi.
Thịnh Gia Nam nhìn hắn: "Sao lại giận chính mình?"
"Giận vì lần trước tôi không trực tiếp cự tuyệt cậu ta." Vẻ mặt Giang Trì vô cùng khó chịu: "Để cho cậu bị cậu ta mắng không ra gì."
Nghĩ đến việc Thịnh Gia Nam bị mắng vài câu, sắc mặt Giang Trì lập tức tối sầm lại. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn được hắn dỗ dành, chưa bao giờ bị nói nặng lời, dù có tức giận cũng chỉ dám âm thầm ủ rũ, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Thậm chí, vì bất đắc dĩ mới phải để Thịnh Gia Nam làm việc. Vậy mà lại bị người ngoài mắng không ra gì, tất cả đều bởi vì hắn, Giang Trì tức gần chết.
Hết lần này đến lần khác, hắn sắp có ptsd* với mấy thằng gay này rồi.
*mình vẫn không hiểu ptsd là gì, bạn nào hiểu có thể giải thích cho mình khôngD:
Nếu đây là trước đây khi hắn còn chưa hiểu chuyện, Giang Trì có thể đã đánh người đó.
Thịnh Gia Nam biết rất rõ chỉ cần mình xảy ra chuyện, Giang Trì nhất định sẽ làm ầm lên, cho nên phải nói: "Thật ra cậu ta cũng không quá đáng."
"Như vậy mà còn không quá đáng à? " Giang Trì rũ mắt, giễu cợt hừ lạnh một tiếng: "Chứ như thế nào là quá đáng? Cậu ta dám quá đáng hơn?"
Nhưng mà, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy hàng lông mi dài hơi rũ xuống của Thịnh Gia Nam, khuôn mặt trắng nõn kia còn thanh tú xinh đẹp hơn cả búp bê sứ, tim Giang Trì lập tức mềm nhũn. Tâm trạng tức giận đó lập tức chuyển thành một tâm trạng phức tạp khác, sao có người có thể mắng một Thịnh Nam Nam xinh đẹp và đáng yêu như vậy? Ngày nào cũng cưng chiều còn không đủ.
Truyện edit và up duy nhất trên truyenwki.com: Zhang1314
Sau hai ngày lên lớp là ngày nghỉ lễ Quốc Khánh.
Trước kỳ nghỉ lễ, bố Giang đến đón họ, Giang Trì và Thịnh Gia Nam sắp xếp đồ đạc đơn giản và đứng đợi ở cổng trường.
Lúc này cổng trường có người ra vào, tin đồn về con dâu nuôi từ nhỏ gần đây lan truyền rất rộng rãi khiến cho hai người vừa nói vừa cười đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Nhưng đa phần là đều ánh mắt có thiện ý, xét cho cùng thì cả hai đều là người có giá trị nhan sắc cao, khi đứng cùng nhau trông rất xứng đôi. Ngoài ra, họ còn thu hút một lượng lớn fan CP khi mới nhập học, sau khi tin đồn con dâu nuôi từ nhỏ xuất hiện, những fan CP này chắc chắn là người vui mừng nhất.
Rốt cuộc, không có gì thú vị hơn khi thấy cp mình thích trở thành một cặp thực sự hoặc một cậu con dâu nuôi từ nhỏ.
Bố Giang đã đến, Giang Trì mở cửa cho Thịnh Gia Nam, hai người lên xe rời đi. Dưới con mắt theo dõi của công chúng, có vẻ như tin đồn này đã được xác nhận.
Không bao lâu sau, bức tường tỏ tình đã cập nhật một nội dung mới-
[Tường, tuyệt vời! Giang Trì và Thịnh Gia Nam! Hình như vừa rồi bố của Giang Trì đã đưa hai người về cùng nhau! Con dâu nuôi từ nhỏ! Nhưng mà Giang Trì thật sự rất chu đáo, tự giác mở cửa cho vợ, đây là tình yêu thần tiên gì thế này~ nếu lấy được một người chồng đẹp trai và chu đáo như vậy, tôi cũng sẵn lòng làm con dâu nuôi từ nhỏ[ngại] , nếu tôi có thể có Thịnh Gia Nam, tôi cũng sẽ chu đáo như vậy[thèm khát] Giấu mặt! ! ! ]
Bức ảnh kèm theo là ảnh hai người đang cười nói và cảnh quay khi Giang Trì đang mở cửa xe cho Thịnh Gia Nam.
-.-
Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên mà Giang Trì muốn làm là đi theo Thịnh Gia Nam vào nhà, nhưng bị bố hắn ngăn lại.
"Ngày nào anh chẳng ở cùng Nam Nam, lâu lắm thằng bé mới về nhà một lần, để thằng bé về nhà nói chuyện với gia đình nó đi. Đừng qua đó cản đường."
Giang Trì khẽ cau mày, bĩu môi đi theo bố Giang về nhà: "Quan hệ bọn con là gì, tại sao lại cản đường được chứ."
"Chứ quan hệ của hai anh là gì?" Bố Giang nhìn hắn: "Anh là con rể nhà người ta à? Cũng hợp tình hợp lý quá nhỉ."
"Về rồi à." Mẹ Giang nghe thấy tiếng động của hai người họ, cầm đĩa dâu tây trong tay đi ra: "Sắp có cơm ăn rồi, ăn dâu trước đi. Nam Nam đâu? Sao thằng bé không đến?"
"Ở nhà kế bên kìa mẹ." Giang Trì cầm một quả dâu rồi ném vào miệng, lười biếng nằm trên sofa.
"Mẹ còn đang định cho Nam Nam ăn dâu tây." Mẹ Giang nói.
Giang Trì vừa nghe lời này, lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên: "Con sẽ đi kêu cậu ấy."
Bố Giang lại túm hắn: "Tối rồi anh đưa qua cũng được. Bây giờ là giờ cơm tối, nên để mọi người có không gian nói chuyện."
"Đúng vậy." Mẹ Giang cũng nói: "Dì Thịnh nhớ Nam Nam. Để cho bọn họ nói chuyện đi, đừng làm phiền họ."
Giang Trì bĩu môi, lại ngồi xuống. Hắn không thể hiểu được bố mẹ mình, sao hắn qua đó lại làm phiền dì Thịnh cơ chứ? Hơn nữa, hắn và Thịnh Gia Nam đã ngủ cùng nhau từ nhỏ, không ai thân thiết hơn họ, có chuyện gì của Thịnh Gia Nam mà hắn không thể biết?
_._
Sau khi Thịnh Gia Nam về nhà liền đứng rửa rau với mẹ trong bếp, mẹ Thịnh hỏi cậu về trường học và sức khỏe của cậu.
Khi còn nhỏ Thịnh Gia Nam rất dễ bị ốm, nếu bị cảm lạnh thì có thể phải nhập viện. Mấy năm nay dưới sự chăm sóc từng tí của Giang Trì, thể chất của cậu ấy đã tốt lên rất nhiều, hiện tại bệnh cảm cúm thông thường về cơ bản có thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai, sức đề kháng cũng tiến bộ rõ rệt.
Hai mẹ con nói vài câu, tranh thủ khoảng thời gian hiếm hoi không có Giang Trì, Thịnh Gia Nam thử kiểm tra thái độ của mẹ: "Mẹ, mẹ có nghĩ lúc nào con cũng ở bên cạnh Giang Trì, con không có tí tính độc lập nào không?"
"Có sao đâu, dù sao thì con cũng khác những đứa trẻ bình thường." Mẹ Thịnh vừa cắt rau vừa nói, "Từ nhỏ con đã ốm yếu. Khi con chưa được sinh ra, bác sĩ còn nói với mẹ rằng đứa trẻ này có thể không cứu được. Lúc đó mẹ suýt ngất xỉu, thể trạng của con không được tốt, bác sĩ nói khi đã quyết định sinh con thì phải chăm sóc con suốt đời. Giang Trì sẵn sàng chia sẻ gánh nặng với mẹ một thời gian lâu như vậy, mẹ rất vui."
Nói đến đây, mẹ Thịnh liếc nhìn cậu rồi cười, có chút giễu cợt: "Đáng tiếc con không phải là con gái, nếu không mẹ sẽ gả con cho thằng bé."
Thịnh Gia Nam: "..."
Cho dù là con gái, hắn chưa chắc đã muốn.
Thịnh Gia Nam nói: "Trong những năm qua, sức khỏe của con tốt lên nhiều rồi. Con chưa bao giờ bị ốm nặng, hiếm khi bị cảm hay sốt."
"Mẹ cũng thấy vậy." Mẹ Thịnh mỉm cười: "Cảm ơn Giang Trì đã chăm con tốt như vậy, thằng bé còn chu đáo hơn mẹ."
Thịnh Gia Nam: "... Đúng, nhưng trong tương lai cậu ấy sẽ có người yêu, con không thể cứ mãi làm phiền cậu ấy. "
Hai người họ chơi với nhau hơn mười năm, đây là lần đầu tiên mẹ của Thịnh nghe Thịnh Gia Nam nói những lời này.
Bà kinh ngạc nhìn Thịnh Gia Nam, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thằng bé sắp có hay con muốn có?"
Thịnh Gia Nam đút cho mẹ ăn một thìa đường trộn cà chua, nói: "Đều không phải, chỉ là con hơi tò mò về thế giới bên ngoài."
-.-
Ăn cơm xong, Giang Trì bị bố mẹ bắt ngồi ở phòng khách xem TV. Hắn không thích xem TV, vì vậy hắn định lấy điện thoại di động ra đang định hỏi Thịnh Gia Nam xem cậu đang làm gì thì nhóm ba người xuất hiện một tin tức mới.
[Lăng Mạc: Nam Nam @Thịnh Gia Nam, hai ngày nay cậu có rảnh không? Ra ngoài chơi đi.]
[Lăng Mạc: Gần đây, một nữ bạn học ở trường trung học cũ của chúng ta luôn hỏi tôi về tình hình của cậu, hình như cô ấy để ý cậu lắm đấy[khôn lanh]]