Nhìn hai dòng tin nhắn ở cạnh nhau.
Thịnh Gia Nam: "..."
Ngẩng đầu liền thấy Giang Trì đang nhìn mình, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười, nhưng cũng không khó nhìn ra hắn đang vui.
"Sẵn lòng làm cô dâu nuôi từ bé của tôi?" Giang Trì chậm rãi lặp lại, giọng điệu có chút chùng xuống, giống như đang thưởng thức, trong giọng nói tràn ra ý cười, "Còn có chuyện tốt như vậy à?"
Thịnh Gia Nam: "... "
Khi còn nhỏ khuôn mặt Thịnh Gia Nam rất xinh đẹp dễ thương nên đi đâu cũng bị người ta trêu, Giang Trì mang theo cô dâu xinh đẹp của mình đi khắp nơi.
Nhưng khi đó Giang Trì vẫn còn là một đứa nhỏ, hắn hoàn toàn không hiểu nó có nghĩa là gì, có lẽ hắn cũng không nhớ những chuyện này.
Khi cậu lớn lên, hiếm khi nghe thấy kiểu đùa này, lần cuối cùng cậu nghe được điều này là ở trường trung học.
Tuy nhiên, họ luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, việc một số người nói những điều vô nghĩa là điều bình thường, Thịnh Gia Nam không coi trọng điều đó.
Thấy cậu nói như vậy, Cố Phán Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, hai người nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Sau đó Lăng Mạc lại gửi tin nhắn lên nhóm ba người.
[Lăng Mạc: Hai người có đó không?]
[Lăng Mạc: [lặng lẽ thăm dò.jpg]]
[Giang Trì: Nói mau đi]
[Lăng Mạc: ...]
[Lăng Mạc: Cậu không sao chứ?]
[Giang Trì: Tôi thì có chuyện gì được?]
Ngay khi Lăng Mạc nhìn thấy câu trả lời của Giang Trì liền biết Thịnh Gia Nam đã dỗ hắn rồi, vì vậy Lăng Mạc gửi một bức ảnh chụp màn hình.
Thịnh Gia Nam nhấp vào xem——
[Tường Tường, tin tức mới nhất! Giang Trì không biết chuyện Thịnh Gia Nam đi hẹn hò! Bây giờ cậu ấy đã đi tìm Thịnh Gia Nam! Nghe nói Giang Trì rất tức giận, mặt mày tái xanh, các bạn học gần đó bảo cô gái đó nhanh chóng chạy đi! ! ! ]
Thịnh Gia Nam: "..."
Hóa ra là chuyện này.
[Lăng Mạc: Giang Trì đọc tin nhắn đi, cậu chạy tới ăn mấy đồ thức ăn thừa thật đáng thương, có muốn anh đây mời em đi nhà ăn không?]
[Giang Trì: Ra chỗ khác chơi.]
[Thịnh Gia Nam: Được rồi, cậu ấy không ăn, cậu ở nhà hàng nào vậy?]
Hai tin nhắn lần lượt nhảy ra khỏi hộp thoại, Giang Trì dừng lại, nghiêng đầu nhìn Thịnh Gia Nam. Sau chú ý tới ánh mắt của hắn cậu liền mà liếc qua, Giang Trì giơ tay nhéo nhẹ hai má mềm mại của cậu: "Thịnh Nam Nam, cậu đừng tưởng rằng tôi không biết cậu cố ý."
Thịnh Gia Nam: "... Tôi đã gõ xong chữ rồi."
"... Được." Giang Trì cười nắm tay cậu, "Có lý, nhiều chữ như vậy không thể lãng phí được."
Chuông điện thoại reo, tin nhắn của Lăng Mạc lại hiện lên——
[Lăng Mạc: Tôi đang ở căn tin, đến đây đi Nam Nam, đôi ta cùng nhau ăn đi.]
[Lăng Mạc: Giang Trì đừng tới đây, tôi không mời cậu đâu.]
Truyện edit và up duy nhất trên wattpad: Zhang1314
Lúc này trong nhà ăn không còn đồ ăn, cũng may Thịnh Gia Nam đã ăn rồi, cho nên Giang Trì có thể tùy tiện chọn một hai món. Nếu Thịnh Gia Nam chưa ăn, chắc chắn Giang Trì sẽ không cho cậu ăn đồ thừa ở đây.
Giang Trì đi dạo quanh, cuối cùng gọi món thịt hầm.
Sau khi lấy được thịt hầm, hai người ngồi vào chỗ, Giang Trì múc canh cho Thịnh Gia Nam, Lăng Mạc không đợi được bắt đầu nhiều chuyện: "Nam Nam, cô gái hôm nay ăn cơm với cậu là ai vậy?"
Nó thuộc về phạm trù có câu nên nói và có câu không.
Quả nhiên, Giang Trì lập tức nhíu mày: "Cậu không thấy phiền à?"
Thịnh Gia Nam liền uống hết canh trên tay Giang Trì, trong bụng đột nhiên tràn đầy ấm áp: "Đàn chị."
"Tôi quan tâm tới chuyện của Nam Nam không được à?" Lăng Mạc nói, "Dù sao cũng cùng nhau lớn lên."
Giang Trì vẻ mặt kỳ quái nhìn cậu ta: "Cậu làm sao vậy? Dát vàng lên mặt?"
Lăng Mạc: "..."
Lăng Mạc biết Giang Trì có đức tính gì nên cố ý nói như vậy. Từ nhỏ đến lớn bất cứ ai muốn đụng vào Thịnh Gia Nam đều sẽ bị con chó con hung dữ này cắn, không có ngoại lệ. Bây giờ con chó con đã lớn thì càng hung ác hơn, hắn không cho người khác có cơ hội đến gần Thịnh Gia Nam.
Lăng Mạc nhìn Giang Trì đút cho Thịnh Gia Nam thêm một thìa canh nữa, rồi lại nhìn Thịnh Gia Nam, nói: "Giang Trì, đừng quá chiếm hữu. Bây giờ ngay cả cô chú cũng không thể giật lấy cậu ấy từ trong tay cậu, khổ cực sinh ra cậu ấy mà bị cậu cướp đoạt."
Thịnh Gia Nam: "..."
Giang Trì lười để ý tới hắn, gắp thịt trong bát cho Thịnh Gia Nam ăn.
Nhìn cảnh này, Lăng Mạc không khỏi bồi hồi nhớ lại thời thơ ấu của mình. Nghĩ theo cách này, sự chiếm hữu biếи ŧɦái của Giang Trì đối với Thịnh Gia Nam thực sự đã bộc lộ ngay từ khi bọn họ còn nhỏ.
Khi còn nhỏ do sức khỏe của Thịnh Gia Nam không tốt nhưng cậu rất tốt tính và ưa nhìn, là một đứa trẻ ăn nói nhẹ nhàng nên rất được người lớn yêu thích.
Vào thời điểm đó, những đứa trẻ xung quanh cậu ta rất hoạt bát mà Thịnh Gia Nam thì trái ngược nên Lăng Mạc rất thích Thịnh Gia Nam và muốn làm bạn với cậu.
Tuy nhiên, vì lúc đó còn nhỏ không biết gì, thấy tính tình Thịnh Gia Nam mềm mỏng, biết sức khỏe cậu không tốt nên lũ trẻ luôn thích bắt nạt cậu. Cho nên lúc đó, mỗi ngày Giang Trì đều ở cùng Thịnh Gia Nam, giống như một vệ sĩ nhỏ, không cho bất kỳ ai đến gần Thịnh Gia Nam.
Một lần, một nhóm trẻ con chạy đến và chế nhạo Thịnh Gia Nam là đồ ốm yếu, Giang Trì đã đánh nhau với chúng. Mặc dù Giang Trì có ưu thế hơn nhưng vì số lượng đối thủ quá đông, một số đứa thấy không thể đánh bại Giang Trì nên đã chạy đến đẩy ngã Thịnh Gia Nam. Khi đó, Lăng Mạc tình cờ đang đứng cạnh Thịnh Gia Nam thì bất ngờ cũng bị đẩy ngã lây. May mà, Lăng Mạc rất nhanh nhẹn, cậu ta lập tức đứng dậy và đánh nhau với người đó.
Mặc dù sau lần đánh nhau đó bị bố me phạt, nhưng thái độ của Giang Trì đối với cậu ta từ đó đã thay đổi, hắn không còn từ chối cậu ta đến chơi với họ nữa.
Trong thời gian đó họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ, cho đến khi họ chuẩn bị bước vào trường tiểu học. Một lần Giang Trì đột nhiên ngăn Lăng Mạc gọi Thịnh Gia Nam là Nam Nam. Lúc đó, Lăng Mạc cũng là người có tính tình ngang bướng nên nghe hắn nói ra câu đó liền quát lên rồi cả hai bắt đầu đánh nhau. Đó là cuộc chiến đầu tiên của họ.
Sau đó, Thịnh Gia Nam gọi mẹ của Giang Trì đến để khuyên can.
Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, mẹ Giang đã mắng Giang Trì rất nghiêm khắc. Tuy nhiên, Giang Trì khi đó là một đứa trẻ bướng bỉnh, hắn tin chắc rằng Thịnh Gia Nam thuộc về một mình hắn, không ai khác có thể cướp đi hay gọi là Nam Nam.
Mẹ Giang đau đầu nên phải giải thích từng li từng tí với hắn rằng Thịnh Gia Nam chỉ thuộc về cậu hoặc là thuộc về cha mẹ cậu, sẽ không bao giờ thuộc về hắn. Sau khi giải thích nhiều như vậy, Giang Trì từ nhỏ chưa từng khóc mấy lần hai mắt lập tức đỏ bừng.
Thấy nói chuyện với con không được, mẹ Giang phải nhờ Thịnh Gia Nam an ủi. Vì vậy, bé Thịnh Gia Nam đã ôm bé Giang Trì và vỗ nhẹ lên lưng hắn để dỗ dành hắn.
Lúc đó, bé Giang Trì rất tức giận, ôm bé Thịnh Gia Nam và nghẹn ngào: "Mẹ tôi nói, nói rằng, cậu không phải là của tôi, oa—"
Đây là lần đầu tiên mẹ của Giang Trì thấy Giang Trì khóc lóc thảm thiết như vậy, nói gì cũng không dỗ được, cuối cùng Thịnh Gia Nam nói "là của cậu" thì Giang Trì mới dần dần không còn khóc nữa.
Lúc đó, mẹ Giang chỉ nghĩ rằng con trai mình còn quá nhỏ, lại còn bảo vệ Thịnh Gia Nam như vậy, không thể tránh khỏi việc đứa trẻ này có hành vi độc chiếm như vậy, cho nên bà cũng không quản gắt, cuối cùng mọi chuyện phát triển đến như bây giờ.
Khi ba người ăn xong, có tiếng bước chân bước vào nhà ăn, đầu bếp nói rằng đã hết thức ăn, bước chân rời đi qua một cánh cửa khác.
Lăng Mạc nhìn lên liền thấy Sầm Tấn đang nhìn chằm chằm Thịnh Gia Nam, khi nhận thấy ánh mắt của Lăng Mạc, Sầm Tấn đã liếc cậu ta.
Khóe miệng Lăng Mạc lập tức đè xuống, đẩy đẩy tay Giang Trì.
Giang Trì sốt ruột cau mày, theo ánh mắt của cậu ta nhìn Sầm Tấn, vẻ mặt khá là khinh thường, tựa hồ không vui.
Nhưng lần này Sầm Tấn không hề không biết điều mà nhanh chóng rời đi.
Khi cậu ta bước ra khỏi cửa, Lăng Mạc vui vẻ nói: "Này, cậu có thấy không? Trên cổ Sầm Tấn có dấu hickey."
Thịnh Gia Nam dừng lại, vô thức ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Giang Trì.