Edit: autumnfirefly
Một chuyến công tác xuống phía Nam mặc dù cô đã tiếp nhận Cát Vô Ưu, nhưng việc đó là việc đó, công việc là công việc.
Trong công việc, cô kiên trì quan điểm không vì mối quan hệ cá nhân này màlười biếng, nên 3h chiều, vẫn là thời gian cô nghỉ ngơi, uống trà chiều, nhưng khác biệt là để tránh anh kháng nghị cùng đánh lén, cô quyết định chuẩn bị một phần cho anh để anh vừa ăn điểm tâm vừa uống cà phê bênchồng công văn, sau đó đúng 5h cô tan làm.
“ trợ lý Cát, ngài từ từ bận rộn, tôi tan việc, ngày mai gặp.” cười vui vẻ nhìn anh, cô cầm lấy túi xách, xoay người rời đi.
“chờ một chút.” Anh kịp thời từ sau bàn làm việc đuổi tới, ôm lấy thân hìnhmảnh mai của cô “ anh ở Fukada Nhật xử lý việc mua bán, sau đó chúng tacùng đi ăn.”
“không cần đâu.” Cô nhăn nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn.
“vì sao?”
“ tan làm rồi, em không ở lại công ty đợi đâu!”
“ vì anh cũng không được sao?”
“ dĩ nhiên không được.” cô rất tùy ý gật đầu.
“ Xuân Diễm, em khiến anh thấy mình là bạn trai rất không có giá trị.” Anh không có ý tốt nhìn cô.
“anh đã đáp ứng em, không miễn cưỡng em làm thêm giờ, không thể lại so đo.” Cô vội vàng lôi thỏa thuận ban đầu ra tự vệ.
“ anh không muốn em làm thêm giờ.” Trên thực tế mọi việc anh giao cho côcô đều đã hoàn thành, anh cũng không có lý do để cô làm thêm giờ “ anhchỉ muốn em chờ anh thôi.”
“anh là người cuồng công việc á, chờanh hoàn thành công việc, chắc em phải chờ đến trời hoang đất giàmất.” khuôn mặt cô nhăn nhó.
“em đối với anh không có lòng tinnhư vậy sao?” thật sự cho rằng đống công sự trên bàn kia có thể làm choanh bận rộn đến … trời hoang đất già?
“ đây không phải là vấn đề có tin hay không mà là vấn đề thói quen của anh”
“ sao?” anh nguyện nghe cho rõ ràng.
“ anh luôn luôn có thói quen làm thêm giờ, cũng có thói quen ở công tybận rộn đến nửa đêm canh ba, đem phòng làm việc này thành nhà chân chính của anh, đem chỗ ở thực sự của mình thành như khách sạn, người ta nóithói quen khó sửa, em không thể trông cậy anh ngay bây giờ thay đổi thói quen cuộc sống được.” cô chưa bao giờ muốn miễn cưỡng người khác “ lạinói, anh là người cuồng công việc, không làm thêm giờ thật không giốnganh.”
Cát Vô Ưu nhướng mày.
“ anh như thế nào lại cảmthấy…. em thật giống như mong ước anh chớ làm phiền em, để em sớm tanlàm về nhà? Hoặc là em muốn tan việc sớm một chút thật ra là có chuyệnquan trọng khác?” tròng mắt đen nguy hiểm nheo lại.
“ đúng vậy đó!” cô không biết sợ gật đầu, một chút cũng không nhận thức được núi lửa sắp bộc phát.
“sao? Có chuyện gì?” anh âm thầm cắn chặt răng, lửa giận trào lên.
“ ngủ.” cô vẻ mặt thành thật trả lời.
“ ngủ?” anh kinh ngạc một phen.
“ đúng vậy. một ngày làm việc tám giờ, tiêu hao rất nhiều năng lượng,thật là mệt chết đi.” Nhất là từ khi bị điều đến lầu 30, khối lượng công việc của cô phải tăng lên ít nhất 4 lần “ em muốn sớm một chút về nhànghỉ ngơi, hôm sau mới có tinh thần làm việc, san sẻ công việc giúpanh.”
“ ý em là, mỗi ngày em kiên trì đúng 5h tan làm là để về nhà ngủ?” thật sự là… khiến cho anh không biết nói gì nữa.
“ đúng vậy a!” cô gật đầu
Té xỉu.
“ anh xem bây giờ em về nhà, mất 1 giờ đi lại, ăn uống nửa tiếng, nghỉ ngơinửa giờ, tắm nửa giờ đến một giờ, sau đó khoảng 9h thì lên giường đingủ. sáng sớm 6h30 rời giường, rửa mặt nửa tiếng, thay trang phục 20’,7strong0’ đến cửa công ty, sau đó đến cửa hàng gần đó ăn điểm tâm, đúng 9hthì vào công ty làm việc.” lịch trình một ngày cỡ nào thích ý a.
Cát Vô Ưu nghe, đơn giản im lặng hỏi ông trời.
Anh rốt cuộc hiểu rõ tại sao ngày đó đi vịnh tây tử, cô trực tiếp ngủ trênngười anh, vì khi đó đã sớm vượt quá thời gian đi ngủ hàng ngày của cô,khó trách cô không có tinh thần, sau đó dứt khoát rơi vào giấc ngủ, đếntận hôm sau vẫn chưa muốn rời giường.
Cô bình thường đều ngủ nhiều như vậy, đột nhiên muốn cô thức đêm, dĩ nhiên cô sẽ không chịu nổi!
“ ai nha! Em muốn về nhà, anh mau buông tay em.” Chậm nửa giờ đi xe, nhất định trễ giờ ngủ.
“ không được!” anh ôm cô thả xuống ghế salon, an trí tốt xong mới nói “ em ngoan ngoãn đợi anh ở đây.”
“tại sao?”
“ bởi vì, anh muốn em cùng anh”
Bạn trai của cô phải phi thường kiên nhẫn hơn nữa còn nhất định phải chủđộng, đây là suy nghĩ của anh sau khi nghe lịch trình một ngày của cô.
Cô căn bản một chút hiểu biết việc của người bạn gái cũng không hiểu, hếtthảy mọi hành động bị động khiến người đau lòng, vì vậy anh cần phải chủ động yêu cầu, tăng thêm thời gian hai người ở cùng nhau.
“ nhưng là, em muốn về nhà ngủ…” đôi môi nhất thời bị chặn lại.
Anh vốn chỉ muốn ngăn cô nói chuyện, nhưng là vừa chạm vào môi cô anh lại nhịn không được mà muốn nhiều hơn….
Từ sau khi đi công tác trở về, anh bận rộn nhiều việc. trên công tác, côvô cùng phối hợp tiến độ của anh, đúng giờ tan làm, bởi vậy anh thủychung cũng không có cơ hội tiến lại hôn cô, hoặc là đánh lén cô, hiệntại vừa hôn cô anh mới phát hiện ra mình có bao nhiêu nhớ cô.
Hết lần này đến lần khác, cô một chút nhận thức về yêu đương cũng không có, thực khiến người ta tức giận mà!
“ Cát… Vô Ưu….” Cô bị hôn cả người mềm nhũn.
“ Vô Ưu hoặc là Ưu, cho em tùy tiện chọn một trong hai nhưng không cho em mang cả họ ra gọi anh.”
Không phải “ trợ lý Cát” thì chính là “ Cát Vô Ưu” , nghe thế nào cũng thấychói tai, anh thà rằng để cô gọi mình có chút cứng nhắc, cũng không muốn thời điểm cô gọi mình một chút cảm giác cũng không có, giống như ngườilạ mà không phải người yêu vậy.
“ anh đang tức giận?” cô mở mắt ra, nhìn ra tâm tình của anh.
“ đúng, anh tức giận.” anh cắn nhẹ lên cánh môi cô.
“ ôi” cô bị đau, oán hận liếc anh một cái.
Đàn ông biểu hiện tức giận đều như vậy sao? Tựa như lần trước anh cố ý lưulại vết hôn trên cổ cô, hại cô mỗi lần nhìn thấy đều không tự nhiên,thoa thuốc mấy ngày dấu vết mới tản đi.
“ Xuân Diễm, em có hay không xem anh là người đàn ông của em?”
“ có a” cô gật đầu.
Nếu không có nhận thức này, sao cô lại để anh hôn mình mà không phải tố cáo anh quấy nhiễu tình dục!
“ người con gái khác đều hy vọng có nhiều thời gian ở cùng người đàn ôngcủa mình, em thì lúc nào cũng chỉ ước rời khỏi anh sớm một chút để trởvề với cái giường mà em nhớ thôi.” Giường của cô thật giống như tìnhnhân của cô đi.?
Mạnh Xuân Diễm sửng sốt một chút sau đó bật cười.
“ anh... anh ghen với cả cái giường sao?”
“ ai chiếm đoạt em lâu nhất, anh liền không vừa mắt người đó.” Anh nóikhông chút nào kiêng kị, anh thật vô cùng ghen tỵ với cái giường nhà cô.
“ dáng vẻ này của anh có chút nào giống vị tướng trên thương trường?” thật giống như đứa bé không được ăn kẹo vậy.
“ ở trước mặt em anh không phải một vị tướng trên thương trường mà chỉ là một người đàn ông bị người phụ nữ của mình bỏ bê.”
“ uất ức như vậy sao?” cô không nhịn được cười.
“ nếu đổi lại là em, em không cảm thấy uất ức sao?”
“ uh... được rồi!”
Nếu như cô hy vọng anh ở cùng cô mà thời điểm đó anh lại không thể, đúng là rất uất ức.
Nghĩ từ chính bản thân mình, lương tâm cô chợt động, thôi thì làm một người phụ nữ biết săn sóc đi!
“ như vậy, em ở lại cùng anh đi.” thừa dịp cô áy náy, anh vội vàng yêu cầu.
“ vâng, nhưng nếu như em ngủ thiếp đi....”
“ anh không ngại ....” nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ, cũng là một loại hưởng thụ.
“ hẹn hò với một phụ nữ đang ngủ, anh sẽ không cảm thấy sức quyến rũ của mình bị giảm sút chứ?”
“ anh chỉ quan tâm trong lòng em .... có anh hay không thôi.” Bàn tay dán sát vào ngực cô, mặc dù không có chút ám muội nào nhưng lại khiến cô đỏ mặt.
“ anh ... hoàn thành công việc nhanh lên, em đói bụng.” Cúi thấp đầu, cô không dám nhìn anh nữa.
“ đợi anh” vẫn chưa đến lúc được ở cùng cô, anh không thể làm gì khác hơn là hôn cô một chút, nói chuyện an ủi cô một chút, sau đó trở về bàn làm việc cố gắng làm việc.
Mới ngồi xuống, điện thoại trên bàn lập tức vang lên, là phòng bảo vệ gọi tới, anh đè xuống nút trò chuyện.
“ tôi là Cát Vô Ưu”
“ trợ lý Cát, dưới tầng có một vị Yamada Xuân Tử tiểu thư muốn gặp ngài,cô ấy... tự xưng là vị hôn thê của ngài.” Bảo vệ nói xong rất do dự.
Yama Xuân Tử? Cát Vô Ưu nhíu mày, phản xạ đầu tiên là nhìn về phía Mạnh Xuân Diễm, thấy cô cười vô cùng rực rỡ.
Cát Vô Ưu nhất thời có dự cảm xấu.
“ xin hỏi trợ lý Cát, có muốn cho vị tiểu thư này lên không?”
“ để cho cô ta lên đi.” Biết thân phận đối phương, Cát Vô Ưu phân phó nói.
“ được” bảo vệ làm theo
Vừa kết thúc trò chuyện, Cát Vô Ưu liền đi về phía Mạnh Xuân Diễm.
“ Xuân Diễm, cô ta là...”
" stop " Mạnh Xuân Diễm hô ngừng " không cần giải thích. "
Cát Vô Ưu ngay sau đó im lặng, chẳng qua là nhìn cô, hy vọng cô tin tưởng anh.
" có vị hôn thê là việc của anh, anh tự mình giải quyết. " ngoài miệng thìnói vô cùng mạch lạc nhưng mà trong lòng cô đã vô cùng rối loạn.
Cô đối với Cát Vô Ưu hiểu rõ trừ tính cách mà anh biểu hiện, trừ chủ tịch tập đoàn Đằng Nguyên tín nhiệm anh, ủy thác anh quản lý chi nhánh buônbán ở Đài Loan, đối với thân thế, bối cảnh của anh, cô hoàn toàn khôngbiết.
" em không muốn nghe, anh có thể không giải thích. " anhnắm cằm dưới của cô, nhìn vào đôi mắt dao động của cô " nhưng là anhkhông muốn em hoài nghi tấm lòng của anh với em. "
Lời nói vừa mới dứt, có tiếng gõ cửa.
" trợ lý Cát, tiểu thư Yamada đến. " bảo vệ ngoài cửa thông báo.
Mạnh Xuân Diễm đẩy tay anh ra, an tĩnh ngồi lại chỗ của mình, Cát Vô Ưu cũng ngồi lại vị trí của mình, trả lời người bên ngoài—
" vào đi ! "
Yamada Xuân Tử một thân kimono màu đỏ, bước chân chậm rãi từ ngoài cửa bước vào.
Mạnh Xuân Diễm trông thấy cô ấy, thật chỉ có thể dùng hai chữ " than thở " để hình dung.
Ở Nhật Bản mặc kimono là chuyện rất bình thường, nhưng mà… đây là ĐàiLoan. Mặc kệ cô từ đâu tới đây nhưng vẫn phải đi ngoài đường phố ĐàiLoan chứ !? Mặc quần áo như vậy, đi trên đường khẳng định bị rất nhiềungười nhìn ngó.
Các cô gái Nhật Bản đều có thói quen rêu rao như vậy sao ?
" Xuân Tử gặp qua Cát tiên sinh. " coi Mạnh Xuân Diễm bên cạnh như không tồntại, Yamada Xuân Tử hướng Cát Vô Ưu chào hỏi " không mời mà tới, hyvọng Cát tiên sinh không thấy phiền. "
Lời nói nhỏ nhẹ, lại âm ấm thuần thuần, thoạt nhìn như một phụ nữ truyền thống hiền thục dịu dàng, khiến bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải mềm lòng.
Hết lần này đến lần khác, có người muốn có " khối băng khó tan chảy " kia.
" tiểu thư Yamada, mời ngồi. " Cát Vô Ưu nhàn nhạt nói " không biết tiểu thư đến là có gì muốn chỉ giáo ? "
Oa ! dùng giọng nói lạnh như băng này trả lời một cách công thức hóa như vậy, cho thấy tâm tình của anh đặc biệt không tốt lắm.
Mạnh Xuân Diễm tiếp tục xem, không quên lén lút lấy ở trong ngăn kéo bàn làm việc một gói bánh bích quy, khe khẽ mở ra sau đó bắt đầu lén lút ăn.
Cát Vô Ưu qua khóe mắt nhìn thấy cử động của cô. Cô gái nhỏ này… cô chorằng mình đang xem diễn sao ? còn có bánh bích quy, bộ dáng hưởng thụnhư vậy, làm cho anh vừa bực mình vừa buồn cười.
" anh tôi muốntôi chọn ngày đến gặp tiên sinh sau đó bàn bạc…. " cúi đầu, hai gò má đỏ ửng, ngượng ngùng không dứt nói " bàn bạc hôn lễ của chúng ta. "
Hôn lễ !? động tác ăn của cô bỗng dưng ngừng lại.
" tiểu thư Yamada, có lẽ cô đã hiểu lầm, bất luận anh trai cô đã nói gì vớicô, tôi đều không rõ, cô tốt nhất nên tìm hiểu trước từ chỗ anh cô. "Cát Vô Ưu mặt không đổi sắc, giọng nói càng thêm lạnh nhạt.
Yamada Xuân Tử vội vã ngẩng đầu lên.
" Cát tiên sinh, anh …không hài lòng về tôi sao?”
" tôi không biết tiểu thư, vì vậy không có gì là hài lòng hay không, anh côcó lẽ là hiểu lầm một số chuyện dẫn đến ý tứ nhắn nhủ sai lầm, tiểu thưxin đừng để việc này trong lòng. " thật đáng ghét mà, chẳng lẽ anh không có từ chối, liền cố ý tìm phiền toái cho anh sao ?
Yamada Xuân Tử liếc mắt về phía Mạnh Xuân Diễm, sau đó lại nhìn về phía Cát Vô Ưu.
" anh tôi nói… anh ở Đài Loan có một người yêu, cho nên mới không muốn cùngtôi định ra hôn kỳ, không sao cả, tôi có thể tiếp nhận cô ấy, nhưng cũng xin anh hãy tiếp nhận tôi. " Yamada Xuân Tử đi đến trước mặt anh " từ 2 năm trước ở Nhật Bản trong một lần dạ tiệc của thương giới nhìn thấyanh, tôi liền yêu thích anh, cũng cố gắng để bản thân tài giỏi hơn, hyvọng có thể xứng với anh, có thể trở thành người vợ hiền của anh, ítnhất hãy cho tôi một cơ hội, để chứng minh tôi không thua kém bất kỳ côgái nào. "
Lời của cô ấy thật làm Mạnh Xuân Diễm mở rộng tầm mắt.
Bây giờ là thế kỷ 21, nam nữ bình đẳng đi ? thế nào còn có người phụ nữ cóthể chấp nhận người đàn ông của mình có người phụ nữ khác ?
Có lẽ tình yêu chính là không có đạo lý như vậy, làm cho người yêu nhau giống như bị trúng độc vậy, hoàn toàn mặc kệ được mất, chỉ cần có thể cóđược, cho dù là một phần nhỏ cũng được.
Nhưng mà đơn phương như vậy cũng quá vô lý đi ?
" hoang đường ! " Sắc mặt Cát Vô Ưu trầm xuống, trực tiếp hạ lệnh trục khách" tiểu thư Yamada, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải bàn bạc gìcả, mời cô rời khỏi phòng làm việc của tôi. "
Yamada Xuân Tử vừa nghe, mặt trở nên trắng bệch.
" Cát tiên sinh… " hốc mắt ngân ngấn nước mắt.
" lập tức rời đi. " Cát Vô Ưu hoàn toàn bất vi sở động.
" tôi… không thể đi " cô lắc đầu.
Cát Vô Ưu lạnh lùng nhìn cô ta.
Yamada Xuân Tử không có can đảm nhìn thẳng ánh mắt rét lạnh của anh, chỉ có thể vội vã chạy đến trước mặt Mạnh Xuân Diễm.
" xin cô để cho tôi ở lại, tôi sẽ không tranh giành tình cảm cùng cô, chỉ cần Cát tiên sinh tiếp nhận tôi, tôi cái gì cũng đều không so đo, xin côhãy giúp tôi, để cho tôi ở lại, cầu xin cô, tôi cầu xin cô. "
" tiểu thư Yamada, mời cô lập tức rời đi. " Cát Vô Ưu giận thật.
Mạnh Xuân Diễm nhìn cô ta, lại quay lại nhìn anh, nhìn lại nhìn, sau đó cười chống cằm hỏi " tiểu thư Yamada, cô thích anh ấy ở điểm nào ? "
" tôi thích tài năng của anh ấy, thích anh ấy xử lý công việc gọn gàng lưuloát. " Yamada Xuân Tử hồi tưởng lại cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Cát Vô Ưu " ở Nhật Bản, có rất nhiều người đàn ông đều trăng hoa, nhưng mà anh ấy sẽ không, cho dù có nhiều người phụ nữ có điều kiện hơn nữa chủđộng quyến rũ anh ấy, anh ấy cũng làm như không thấy, hoàn toàn bất visở động. Tôi thưởng thức chí khí, khí tiết của anh ấy, cho nên mới nhờcậy anh tôi hỏi thăm ý tứ của chủ tịch Đằng Nguyên, sau đó lão phu nhânkhông phản đối, cũng vui vẻ nếu sự tình thuận lợi, vì vậy tôi tới ĐàiLoan…"
Quả nhiên là Ngự giở trò quỷ ! Cát Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng.
" nhưng là anh ấy không thích cô, cô ở cạnh anh ấy sẽ không hạnh phúc. "có một người phụ nữ khác hiểu rõ ưu điểm của anh như vậy, trong lòngMạnh Xuân Diễm không rõ là cảm giác gì.
" không sao cả, ai cũngcó tình cảm, chỉ cần chung sống lâu, anh ấy sẽ thích tôi, tôi không quan tâm phải đợi bao lâu. " Yamada Xuân Tử thật đúng là….lạc quan có thừa a !
" vạn nhất anh ấy vẫn không thích cô ? "
" tôi có thể chờ, cũng nguyện ý cố gắng. " Yamada Xuân Tử mỉm cười trả lời " Cáttiên sinh là một người đàn ông ưu tú như vậy, đáng giá để phụ nữ dụngtâm tranh thủ, mà tôi không muốn bỏ lỡ anh ấy, nên tôi nguyện ý bỏ ra,nguyện ý chờ đợi, bao lâu cũng được. "
Thật là một ý định vĩ đại ! nhưng mà, ủy khuất như vậy để cầu toàn, lấy thối lui để cầu xin, cũng chỉ để cho một người đàn ông không thương cô ấy tiếp nhận cô ấy, nhưvậy đáng không ?
Một người phụ nữ anh không yêu thương, chịu vìanh bỏ ra như vậy mà so sánh với cô, một người phụ nữ anh yêu thích, tựa hồ không hiểu được bỏ ra, lại không hiểu được phải quý trọng anh.
Như vậy anh thích cô tuyệt không miễn cưỡng, tuyệt không ủy khuất sao ?
" Xuân Diễm ! " vừa nhìn nét mặt cô, anh liền biết có cái gì đó không đúng,lập tức cường ngạnh nói " không cho em lùi bước, cũng không cho em đápứng. "
Anh tình nguyện vẻ mặt cô không thay đổi giống xem kịch vui như khi nãy, cũng không muốn trên mặt cô xuất hiện vẻ hoài nghi !
Mạnh Xuân Diễm cười, ngẩng đầu lên nhìn anh
" cô ấy là vấn đề của anh, em sẽ không thay anh quyết định bất cứ điều gì,chính anh tự giải quyết đi. " nói xong, cô cầm lấy ví da, rất nhanh rờikhỏi phòng làm việc, Cát Vô Ưu lập tức muốn đuổi theo.
" Cát tiên sinh " Yamada Xuân Tử kéo cánh tay anh, nhón chân đưa môi tới.
Cát Vô Ưu không để cho cô ta đụng vào đôi môi đã dành riêng cho Mạnh Xuân Diễm, vẻ mặt ghét bỏ đẩy cô ta ra.
" tiểu thư Yamada, xin tự trọng. "
Tu dưỡng quá tốt, khiến anh không nói ra được mấy ngôn từ thô bỉ để mắngcô ta, chẳng qua là, khi anh một đường từ phòng làm việc đuổi đến cửacông ty cũng không nhìn thấy bóng dáng Mạnh Xuân Diễm, anh không nhịnđược khẽ nguyền rủa ---
Đáng chết !
--- hết chương 9---