7: Chúng ta là một cặp!
Sau cái cuộc trò chuyện chẳng đâu vào đâu, chúng tôi ai về nhà nấy.
Mẹ biết tôi nghỉ thì vui khỏi nói, lôi ngay đi chợ xách đồ cho bà. Cái trò tiêu khiển của mẹ là kim chi muối và gói bánh chưng, thế mà hái ra cả khối tiền. Có điều tôi không thích để bà phải khó nhọc thêm nữa, nhiều lần khuyên bỏ đi lại bị bà xoáy lại:
-Mày đem cháu về tao trông, tao bỏ nghề liền.
Mà giống đời cứ nhắc đến đó là tôi lại muốn chuồn đi chỗ khác vì cứng họng có phân bua được gì.
Cũng cố gắng xách cho mẹ được gần chục cân cải ra bến xe bus. Ôi! Nếu biết nhiều thế này lại đi xe cho rồi.
Sao khổ thế không biết? Trên đời này làm gì có hiệp sĩ từ trên trời rơi xuống đâu. Nếu có anh nào chịu chủ động xách giùm cái mớ rau này, tôi sẽ gọi người đó là soái ca luôn, không cần biết cao hay thấp, béo hay gầy.
Nhưng chẳng có ai cả...!
Haizzzz! Lê xác được lên xe đã là cả một kì tích rồi. Tôi vừa đặt mông xuống ghế, lại thấy cô gái đi lên. Người bán vé chạy đến, cô loay hoay một lúc rồi ái ngại nói:
-Em quên tiền! Làm sao được đây!
Cô nhìn xung quanh, cũng nhìn qua tôi. Còn đang định lấy tiền trong túi ra đưa cho người bán vé thì dưới cuối xe vang lên:
-Tôi trả giùm!
Ôi! Thần tượng đấy! Thế mà tôi không nhận ra anh dù bus không hề đông. Vẫn là bộ cảnh phục vàng, vẫn ngồi ghế cuối, anh chẳng khác gì so với mấy hôm trước cả.
Cô gái kia khẽ cúi đầu cảm ơn anh. Anh trả tiền giùm xong lại ngồi xuống, tiếp tục cái vẻ suy tư không thể giải thích nổi. Nhưng chẳng phải tôi lại thần tượng anh thêm một lever nữa sao. Điều khiến tôi để ý đến anh là lúc anh làm nhiệm vụ, và giờ việc tốt anh làm lại càng cho tôi sự khâm phục. Anh không quá ồn ào, không quá nổi trội để nhận tra. Nhưng tôi lại thích anh ở chính điều đó.
Bus ngày càng đông người, tôi bị xô đẩy đến thảm hại. Cuối cùng cũng sắp về đến nhà, tôi lại lật đật xách đống rau xuống xe.
Khổ thật! Người ta bị nạn có thể gặp soái ca, tôi thì ngược lại, toàn là sói ca. Chẳng có ai giúp tôi cả! Ôi trời ơi! Tự hỏi hay tại mình không đủ xinh đẹp để họ giúp?
Nghe kể lại, mẹ cười lớn:
-Ai bảo mày ăn mặc kiểu đó! Người ta phải mặc váy, đi giày cao gót, tóc bay lất phất thì đám con trai mới vây quanh! Mày thì áo thun trơn từ trên xuống dưới, quần che kín gót chân, tóc tai búi cục thế kia, mẹ nhìn còn chán nữa là!
Tôi cau mày:
-MẸ! Suốt ngày chê con là sao?
Mẹ vẫn không ngớt cười.
-Vâng! Con gái tôi xinh đẹp, giỏi giang! Vào phụ mẹ một tay!
-Ứ! Chê cho chán đi! Con không bị mẹ dụ đâu!
Điện thoại reo lên, đầu dây bên kia, tiếng giám đốc gấp gáp:
-…………(Đến công ty mau lên! Có chuyện rồi)
Tôi có kịp hỏi lại gì đâu, anh ta đã giập máy phũ phàng! Thế đấy! Giám đốc Tae Sung đẹp trai của tôi luôn đối xử với tôi thế đấy!
Thay đồ rồi vội vàng đến công ty, tôi chạy vào phòng làm việc trước lấy đống tài liệu mà anh Tae Sung bảo, nhìn qua cửa kính phòng lại thấy vài người cảnh sát đi về phía văn phòng, tôi cứ mải nhìn theo họ, cũng tò mò không biết việc lớn gì mà kinh thiên động địa đến cả cảnh sát như vậy?
Tôi chạy lên phòng anh Tae Sung, trên đường đi còn nhận được cuộc điện thoại của anh:
-…………(Lên thẳng văn phòng nhé!)
Cũng chẳng kịp nói lại, anh cúp luôn máy.
Tôi mở cửa bước vào phòng họp, hai bên đầy đủ cả các bộ phận, cả cảnh sát cũng có mặt. Tôi ngồi lại chỗ, vẫn giữ thái độ nghiêm túc như mọi hôm.
Nhưng cái chính là giữa đám người kia, tôi nhận ra người quen. Đúng vậy! Anh chàng tên Nhật Nam đấy! Anh ta cũng đang nhìn tôi! Tôi chỉ vừa mới thấy anh ta khi rời mắt khỏi đống giấy tờ.
Giám đốc đứng lên nói:
-………………
Anh quay sang nhìn tôi, tôi hiểu ý, cũng chỉ là việc dịch lại cho mọi người biết anh nói gì thôi.
-Được rồi! Mọi người đã có mặt đầy đủ, chúng ta bắt đầu công việc!
-……………
-Công ty của chúng tôi mới đây bị hao hụt hơn 200 000$ trong ngân sách! Tôi cũng vừa phát hiện tối hôm qua, đã báo cáo lại và nhờ phí công an vào cuộc. Đề nghị tất cả các giám đốc, trưởng phòng bàn giao kế hoạch công tác, chi tiêu và hóa đơn trong tuần qua lại cho phí công an.
Ôi! Tôi giật mình đấy! Nghe anh nói xong mới giật mình. Tôi vào ngành bao nhiêu năm nay rồi, có bao giờ thấy công ty hao hụt đến mức này đâu! Hơn nữa, giám đốc của tôi còn cẩn thận thừa thãi nữa mà! Lí nào lại có chuyện này.
Anh quay qua phía tôi:
-…………(Em phụ trách làm việc với bên công an! Em thích hợp nhất, anh cũng tin tưởng nên giao nhiệm vụ này cho em!)
-Hả! -Tôi giật mình nhìn giám đốc, thường sẽ không vì mấy chuyện thế này mà giật mình, hôm nay tôi thấy tôi rất lạ.
Nhưng rồi cũng nhanh chóng ổn định và tiếp nhận công việc một cách bình tĩnh.
Tan họp, tôi vội vàng quay lại phòng làm việc, lúc đi còn mải xem đống sổ sách mà giám đốc đưa cho ban nãy.
Bất chợt va vào ai đó.....
-Chúng ta có duyên thật đấy!
Cái người kia lên tiếng trước, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, anh lại nói tiếp:
-Hợp tác vui vẻ nhé! Cô Anh Thư!
-Sao anh biết tên tôi?
-Bảng tên kìa! Lê Anh Thư!
Tôi cười nhìn anh, vẫn ra vẻ nghiêm túc:
-Hy vọng là vậy! Anh Đặng Nhật Nam!
Chúng tôi đứng đối nhau, cũng may hôm nay đi giầy cao nên không phải mỏi cổ.
-Tôi sẽ làm việc với cô trong thời gian tới. Vậy phải nói là có duyên rồi!
-Vâng! Có duyên! Chúng ta thật có duyên!
Cái chính là những việc xảy ra ở thực tế luôn đi ngược lại với suy nghĩ. Khi tôi tưởng tượng ra một cuộc gặp gỡ định mệnh với thần tượng hay làm việc chung với anh thì lại chuyển sang là tên Nhật Nam này. Có vẻ ông trời rất tích trêu tôi đấy! Thấy tôi tức điên hay buồn bã là ông ấy vui rồi! Được thôi! Nếu ông không cho tôi duyên, tôi sẽ tự đi tìm vậy.
-Theo tôi vào phòng!- tôi nghiêng đầu ra hiệu cho Nhật Nam!
Anh biết ý cũng đi theo, lại cứ tủm tỉm cười.
-Này! Anh cười caia gì thế?
-Không có gì!
Lại vẫn cười. Rõ ràng là có vấn đề mà bảo không.
-Mặt tôi dính gì à?
-Không!
-Thế anh cười gì?
-Cô nói làm tôi buồn cười!
-Nói gì? Á! Anh đúng là đồ đầu óc đen tối mà!
Biết tôi đã nói gì rồi đấy. Cái phòng làm việc mà anh ta nghĩ ra phòng....Ôi trời! Những ngày tháng tiếp theo hẳn là khó ở đây.
Nhật Nam vào phòng làm việc của tôi, đưa mắt nhìn một lượt rồi ngồi xuống ghế. Tôi đưa xấp sổ sách cho anh, rồi lôi máy tính ra đăng nhập dữ liệu để tìm thông tin về số tiền bị hụt.
Chúng tôi cứ say sưa, việc ai người ấy làm, cũng chẳng nói chuyện gì, cũng không nhớ ra để nhìn nhau lấy một cái. Trời tối từ khi nào rồi không biết?
-Nghỉ thôi!- Anh gõ lên mặt bàn làm việc của tôi.- Muộn rồi đấy!
Tôi nhìn đồng hồ, thể tiện vươn vai một cái. Lưng sắp mỏi nhừ rồi.
-Nghỉ thôi!!! -Tôi thở dài mệt mỏi.- Đi ăn cùng chứ?
Anh lắc đầu:
-Hẹn cô khi khác! Giờ tôi phải về cơ quan giải quyết một số việc!
-8 giờ tối rồi! Anh về đó làm gì nữa!
-Đặc thù mà!
Tôi biết vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Tôi đi ăn một mình, ở nhà hàng trước công ty, mệt nên cũng không muốn đi xa hơn làm gì. Mấy anh chàng xung quanh chốc chốc lại vẫy tay ra ý làm quen. Khốn thật! Một tên lại chỗ tôi xin ngồi cùng. Tôi vẫn trưng cái bộ mặt nghiêm túc đặc trưng từ trước tới giờ nhìn anh ta, còn chưa kịp nói gì thì có người trả lời hộ:
-Chỗ đấy của tôi rồi!
Tôi bất giác quay lại nhìn, lại là Nhật Nam. Kể ra anh ta tới rất đúng thời điểm. Tôi cười vui vẻ nhìn anh như vớ được chìa khóa để ra khỏi mấy cái ánh nhìn quái gở kia.
-Ôi! Anh yêu! Sao anh đến muộn thế?
Rất nhanh, anh ấy cũng đáp lại thân mật.
-Anh bận chút việc! Xin lỗi nhé!
Tôi cười, lại chỗ Nhật Nam khoác tay anh, lại nhìn tên con trai kia, rất tự tin phán một câu:
-Bạn trai tôi đấy!
Bọn họ biết ý, cũng không nhìn tôi thêm một lần nào nữa. Tên kia ê mặt rút quân khỏi nhà hàng ngay sau đó.
Tôi và Nhật Nam cười nghiêng ngả.
-Này! Anh biết anh tu mấy đời mới được đứng cạnh tôi với tư cách bạn trai hờ không?
-Tôi lại thấy rất chi là nghiệp chướng đấy!
-Sợ người yêu phát hiện chứ gì?
-Có lại may!
Ôi! Tôi giật mình đấy! Anh ta nói chưa có bạn gái sao?
Tôi đính chính lại:
-Thật á?
-Nếu cô đồng ý làm bạn gái tôi! Vậy là không thật rồi!
Lại vẫn cái kiểu đùa đùa cợt cợt này làm tôi tức vô cùng. Tôi nguýt anh một cái. Trong nhà hàng có mấy cô gái, nhìn Nhật Nam chốc chốc lại suýt xoa nuối tiếc:
-Ôi! Ước gì mình là cô ấy! Anh ấy tuyệt thật!
Vâng! Tôi cũng đang mong tôi là các cô đấy! Nếu đổi chỗ được sẽ đổi lupon và ngay, còn khuyến mãi thêm suất cơm này nữa.
-Họ đang ngưỡng mộ anh kìa!- Tôi nói nhỏ.
-Đâu có! Ngưỡng mộ cô mà!
-Sao lại thế! Anh tính bảo tôi đa giới tính sao?
Anh cười đểu:
-Cô đang ngồi cùng tôi mà! Chúng ta là một cặp! Họ nghĩ vậy đấy!
Tôi bắn cặp mắt đầy ám khí nhìn anh, rồi lấy li nước uống cho trôi cục tức to đùng. Lát sau chợt nhớ ra, quay qua hỏi anh:
-Thế sao anh lại đến đây? Bảo bận cơ mà.
Anh nghiêm túc nhìn tôi.
-Ban nãy tôi về cơ quan, chú Sơn có đưa cho một số giấy tờ của bên công ty trong quá trình giao dịch với ngân hàng, thấy có vài điểm nghi vấn nên qua hỏi cô. Họ bảo cô đi ăn ở đây.
Anh đưa cho tôi một xấp giấy tờ. Tôi nhận lấy, lật từng trang ra xem. Nhật Nam chuyển sang ngồi cùng phía với tôi để tiện trao đổi. Chốc chốc lại hỏi, tôi cũng rất nhiệt tình trả lời.
Ánh đèn nhà hàng sáng hắt ra đường phố. Cứ thế chúng tôi bắt đầu công việc. Khi ấy là 22h, cũng có thể là hơn. Tôi không rõ nữa..... Có lẽ anh cũng không rõ.