Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu!

Chương 30




30: " Bạn em có một người chồng nước ngoài giàu có, còn em cũng được một anh giám đốc người Hàn giỏi giang theo đuổi. Bạn em được chồng tặng cho đủ thứ đồ xa xỉ, tối ngày ở bên cạnh chăm sóc, còn em vẫn phải một mình dù là chủ nhật hay ngày lễ. Em từ bỏ một đất nước giàu có, từ bỏ công việc còn đang phất lên như diều gặp gió, từ bỏ cả một tuổi thanh xuân thầm cảm mến một cậu bạn cùng trường, từ bỏ một người từng là động lúc phấn đấu của em. Em từ bỏ tất cả chỉ để đi tìm anh, ở cạnh anh và yêu anh. Em cuối cùng vẫn là chọn anh, một thằng lính chẳng thể cho em những thứ em cần, một người không thể chăn sóc em chu đáo khi em ở viện, không thể đón em xuất viện trở về, một người đang đứng giữa ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Vậy thì anh có quyền gì mà từ bỏ em, làm tổn thương em chứ? Vì em... anh sẽ cố gắng! Vì em... anh nhất định phải cố gắng!"



- Mình chia tay đi!

Câu nói này cả cuộc đời cũng không bao giờ muốn nghe. Tôi tưởng rằng vốn dĩ đã thuyết phục được anh rồi, chẳng ngờ rằng hôm nay anh lại bỗng dưng nói ra bốn chữ đáng ghét này.

- Anh lại phát sốt sao?

Tôi cười, cứ cho là tự lừa dối bản thân đi chăng nữa thì cái vẻ mặt đăm đam khó nhìn của Nhật Nam lại khiến tôi không thể đùa cợt thêm nữa.

- Em nghĩ không phải nghe câu này từ miệng anh mới phải!

Nhật Nam trừng mắt, đáng sợ vô cùng, như một con mãnh thú nhìn mồi.

- Anh căn bản giờ đây là vô dụng rồi! Em còn phải níu kéo làm gì nữa! Anh nhìn thấy em, lại càng thấy bản thân mình hèn hạ. Anh không muốn, rất nhiều người đán ông vây quanh em, em lại ở đây với một kẻ đang phơi nhiễm HIV! Đối với anh là sự xỉ nhục! Em hiểu không?

Ai mà chẳng hiểu nước cờ này anh đi theo đường gì. Nhưng cái chiêu khích tướng này chẳng có tí tác dụng nào đối với một người nổi tiếng cứng đầu như tôi. Đến mẹ tôi đã từng phải đầu hàng, tôi không tin lại không thể đánh bại được Nhật Nam.

- Phơi nhiễm không có gì là nhục nhã cả! Anh biết không? Chỉ có kẻ hèn nhát trốn chạy, không giám bỏ lòng tin vào cơ hội cuối cùng mới là nhục nhã.

- Vậy em nói đi! Ở cạnh anh em không sợ sao?

- Em sợ chứ! Sợ nhất là lúc anh trở tính đòi chia tay! Ai bảo em chọn anh chứ!

Nhật Nam lại hạ giọng, cũng chẳng hiểu nổi anh đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa?

- Bây giờ em hối hận chưa muộn đâu!

- Anh thấy ai lên thuyền rồi giữa đường đi lại nhảy xuống chưa? Nhảy xuống là chết đuối đấy! Em không muốn. Dù thuyền không có mái che mưa chắn nắng vẫn phải tiếp tục ở lại.

- Xem như anh xin em! Để lại cho anh chút tự trọng cuối cùng được không?

Anh lại gắt to hơn! Nhưng tôi thong thả ngồi xuống, lấy trái cây trong tủ ra gọt.

- Anh muốn thả em xuống biển sao? Lạnh lắm đấy! Em không biết bơi!

Bề ngoài bình tĩnh là vậy nhưng trong lòng rối vô cùng. Tôi cảm thấy nặng nề, cả không gian sầm tối lại. Dù biết là anh không tình nhưng vẫn cứ cảm thấy tủi thân. Tại sao anh cứ phải nhất quyết tự làm tổn thương bản thân như vậy. Tôi giận vì anh ích kỉ tự ôm đau khổ vào mình. Trong lúc không chú ý, không may lưỡi dao sắc cứa vào tay làm chảy máu. Tôi giật mình theo phản xạ vứt con dao xuống ôm lấy tay. Đang lúng túng thì Tae Sung ở đâu chạy vào cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng dùng khăn tay của anh băng lại cầm máu. Bóng lưng của Tae Sung che đi tầm nhìn về phía Nhật Nam. Tôi giữ lấy chiếc khăn cố định trên đầu ngón tay:

-..................( Cảm ơn anh!)

-..................( Sao lại bất cẩn vậy chứ?)

-..................( Vết thương nhỏ thôi! Không sao đâu? Điện thoại của ai mà anh nghe lâu thế?)

-..................( À! Bên ngân hàng Lục Đông!)

Tôi quả thực là cảm kích Tae Sung vô cùng về việc anh đến thăm Nhật Nam. Dù chẳng hỏi được gì nhiều nhưng cũng là tấm chân tình người ta đối với tôi, đối với Nhật Nam.

-..................( Anh ở đây cả buổi sáng rồi, nên quay về công ty đi!)

Tae Sung cũng không có ý kiến gì. Quay lại xách cặp, gật đầu chào Nhật Nan rồi rời đi. Tôi vẫn ngồi gọt hoa quả.

- Sao không đi cùng anh ta?

- Bạn trai em đang ở đây mà!

Ai đó vừa đuổi tôi đi giờ lại giở giọng ghen tuông đó sao? Thật là không tin nổi! Nhật Nam tiếp lời:

- Anh ấy đối với em tốt như vậy! Lại không.... như anh! Em nên trân trọng!

Tôi tỏ vẻ bất ngờ nhìn anh:

- Òa! Anh đang mai mối người yêu của mình với tình địch sao?

- Anh ấy hợp với em hơn?

- Quyết định là ở em! Sao anh biết hợp hay không hợp chứ?

Chiến tranh nóng rồi lại chiến tranh lạnh, kết quả là tôi vẫn thắng vì anh không đủ bản lĩnh để vòng vo tam quốc với đối thủ nặng kí như tôi, ngoan ngoãn há miệng để tôi đút trái cây. Cứ một miếng lại hai miếng..... Trông anh lúc này ngoan hơn rồi. Cũng gọi là biết nghe lời. Rất có thể lại đang âm mưu gì nữa.

Bác sĩ vào tiêm thuốc cho anh. Một lát sau Nhật Nam ngủ thiếp đi. Tôi ngồi ở ghế tra đi tra lại cụm từ " phơi nhiễm HIV". Vẫn như lời bác sĩ nói, phải qua hơn một tháng, làm xét nghiệm máu lại mới biết được kết quả chuẩn xác. Thở dài ảo não cũng chẳng ích gì. Điều quan trọng bây giờ là tinh thần phải thật tốt để chiến đấu với cái tính thất thường của anh. Kì thực ai mà chẳng sợ cái bệnh thế kỉ này. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người đó là người yêu mình, thì sợ thế nào cũng rất nhanh sẽ quên đi. Thậm chí chẳng còn để ý đến việc phải giữ khoảng cách như thế nào nữa.

Đắp chăn cho anh thật cẩn thận rồi mới đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Nhưng có trong lành đến mấy thì cũng bị ám bởi mùi thuốc nồng nặc. Tôi đi đến ngồi ở hàng ghế trong sảnh lớn, gần với bàn hướng dẫn. Mấy cô y tá đang bânh bịu tìn kiếm gì đó, khác hẳn với tư thế thảnh thơi của tôi.

Chẳng biết anh Minh Quân từ lúc nài đã ngồi xuống ở bên cạnh.

- Sao ủ rũ vậy?

Tôi giật mình quay lại:

- Dọa chết em mất!

- Sao? Mất tinh thần chiến đấu thế này cơ à?

- Đâu có! Giờ này mà không giữ phong độ chẳng phải em bị đuổi khỏi trận đấu không thương tiếc hay sao?

Hai tay đan vào nhau, anh Minh Quân thở dài.

- Thực ra sự cố này là nguy cơ của rất nhiều người làm trong ngành như bọn anh! Tránh không được!

- Em biết!

- Nhưng vẫn phải xem hậu phương các em có đủ dũng cảm để xông pha cùng tiền tuyến hay không thôi?

- Vậy thì có lẽ em đáng được tán dương chứ?

Tôi và anh cười. Chí ít cũng vơi đi bớt tâm tư nặng trĩu trong lòng. Dù sao có lo lắng đến mấy cũng không được. Chuyện gì đến sẽ đến thôi. Lo lắng chỉ tổn làm phí đi thời gian tươi đẹp hiếm hoi của cuộc đời.

- Em chính là may mắn trong cuộc đời của Nhật Nam đấy Thư à!

Tôi ảo não:

- Nhưng anh ấy đang cự tuyệt may mắn kìa!

- Đó là vì cậu ấy quá yêu em thôi!

Chúng tôi lại lặng im thả mình vào những suy nghĩ riêng. Dù thế nào đi nữa thì Minh Quân cũng từng trải qua những rối rắm tương tự như thế này, anh ấy có đủ kinh nghiệm để tin tưởng vào số mệnh. Quả không hổ là thần tượng của Anh Thư này.

Khi chúng tôi vào phòng, Nhật Nam vẫn chưa dậy. Đôi lông mày đen đen chốc chốc sẽ nhíu lại, trán lấm tấm mồ hôi. Tay lại bất giác nắm chặt đến nỗi đỏ ửng cả lên.

Anh Minh Quân đặt lẳng quả xuống bàn, đưa tay vuốt tóc Nhật Nam.

- Nó bây giờ không chỉ khủng hoảng về sức khỏe mà còn cả tâm lí nữa. Rất dễ cáu gắt. Nhưng anh tin em đủ bản lĩnh để vượt qua mấy chuyện này.

Đúng vậy! Giờ tôi lại nhớ đến lời chị Tâm nói lần trước. Ngẫn lại mới thấy, yêu được anh tức là yêu được cuộc sống của anh, đủ bản lĩnh để giải quyết mọi chuyện... một mình.

-" Nhật Nam à! Khó khăn lắm chúng ta mới có thể tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông này, vì một tí gian khó mà buông tay chẳng phải là quá dễ dàng sao? Em sẽ không vì bất cứ lí do gì mà để mất anh, cũng sẽ không để anh rời xa em nửa bước. Không biết rằng chúng ta sau bao nhiêu lần tình cờ gặp lại có thể thành đôi, cuộc sống cứ đẩy đưa để anh lại gần em từng chút, từng chút một. Để rồi bây giờ em quen việc được nhìn thấy anh, được nắm tay anh mỗi ngày rồi. Em chẳng cẩn biết, cũng chẳng quan tâm cái gì mà phơi nhiễm hay HIV, em chỉ quan tâm anh thôi. Hoặc là có anh ở bên, hoặc là em sẽ ở vậy nhớ nhung anh cả đời. Em cho anh chọn đấy! "

Anh Minh Quân cười:

- Em nói lúc nó ngủ say thì ích gì chứ?

- Chỉ cần anh ấy cảm nhận được là tốt rồi!

Tôi đã đúng. Rõ ràng là anh ấy vì cảm nhạn được những điều ấy nên mới khóc. Nước mắt còn nóng kìa, đang lăn xuống hai bên thái dương.

Tôi đưa tay gặt đi. Càng gạt lại càng rơi. Từng giọt lớn cứ không ngừng trào ra.

Anh Minh Quân lặng người đứng cạnh nhìn vào đôi tay run rẩy của Nhật Nam đang nắm lấy tay tôi, giữ nguyên trên khuôn mặt đẫm ướt của anh. Mắt anh vẫn nhắm chặt, đôi môi trắng bợt khẽ mấp máy.

- Là anh sai! Anh đã phụ lòng em! Là anh sai! Bạn em có một người chồng nước ngoài giàu có, còn em cũng được một anh giám đốc người Hàn giỏi giang theo đuổi. Bạn em được chồng tặng cho đủ thứ đồ xa xỉ, tối ngày ở bên cạnh chăm sóc, còn em vẫn phải một mình dù là chủ nhật hay ngày lễ. Em từ bỏ một đất nước giàu có, từ bỏ công việc còn đang phất lên như diều gặp gió, từ bỏ cả một tuổi thanh xuân thầm cảm mến một cậu bạn cùng trường, từ bỏ một người từng là động lúc phấn đấu của em. Em từ bỏ tất cả chỉ để đi tìm anh, ở cạnh anh và yêu anh. Em cuối cùng vẫn là chọn anh, một thằng lính chẳng thể cho em những thứ em cần, một người không thể chăn sóc em chu đáo khi em ở viện, không thể đón em xuất viện trở về, một người đang đứng giữa ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Vậy thì anh có quyền gì mà từ bỏ em, làm tổn thương em chứ? Vì em... anh sẽ cố gắng! Vì em... anh nhất định phải cố gắng!

Giây phút ấy tôi không cầm lòng được mà nức nở. Bao nhiêu uất ức bấy lâu cứ như trào ra hết. Khóc được quả là tốt, tâm tình tốt, tâm trí cũng tốt:

- Chỉ cần anh không buông tay em, em vĩnh viễn ở bên cạnh anh! Nhật Nam à! Chúng ta cùng nhau vượt qua có được không? Em sẽ cùng anh đối mặt! Nhật Nam là vậy. Đứng trước tình cảm của mình lại trở nên nhút nhát vô cùng. Khi này anh mới mở mắt để nhìn tôi. Tồi bất giác ôm chặt lấy tôi, ôm chặt lấy dũng khí của anh. Tôi tin, tình yêu của chúng tôi sẽ vượt qua mọi rào cản.

Giờ này, vì sao mẹ biết chuyện anh bị phơi nhiễm cũng không còn quan trọng nữa, tôi cũng không lo sợ thái độ gay gắt phản đối của mẹ hôm qua nữa. Chẳng phải ngay cả Tae Sung cũng vô tình biết được dù tôi không hề nói đó sao? Trên đời này chẳng có gì là giấu được mãi. Chuyện của Nhật Nam cũng không phải là đáng xấu hổ, anh ấy căn bản là vì nhiệm vụ mà gặp nạn. Chỉ cần bấy nhiêu lí do ấy thôi cũng đủ để thắng mẹ tôi rồi.