Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu!

Chương 17




17: Trung thu ngày 16.


Chớp mắt một cái đã đến trung thu, mấy năm nay không được ở nhà nên tôi rất hào hứng. Mẹ sắm sửa rất nhiều đồ, vào bếp làm toàn những món mà chị em tôi thích.

Tiếc rằng ở xa quá, tôi không thể về thăm bố được.

Bố mẹ tôi chia tay từ năm tôi học lớp 3, tôi về ở với mẹ. Mẹ đi thêm bước nữa được em trai tôi, lại mới biết người ta lấy mẹ chỉ để lợi dụng. Nói cho cùng, tôi không giận bố tẹo nào, nhưng lại đặc biệt có ác cảm với chuyện kết hôn. Cũng chẳng biết tại sao nữa!

Mẹ con cùng nhau phá cỗ linh đình. Thiếu đi một người với vai trò là cha cũng chẳng sao. Tôi lại thấy đầm ấm vô cùng.

-Hy vọng trung thu năm sau nhà ta sẽ có thêm một thành viên!- Mẹ tôi nâng ly lên.

Sao lại lôi mấy chuyện không liên quan ấy vào cơ chứ? Thật là làm con cái mất hứng mà!

Tôi cười:

-Mẹ cứ yên tâm đi! Kể cả 10 người cũng được!

Em trai tôi nói:

-Cần 1 thôi chị ạ!

Cái thằng em vô duyên nhất quả đất...!

Phá cỗ xong, mẹ đi chơi với mấy bà bạn, em tôi cũng đi chơi với lớp, tôi cũng chẳng ở nhà. Đương nhiên là có hẹn với cẩu cẩu, hợi hợi cùng hai thằng bạn đi chơi rồi. Chỉ buồn mỗi cái chúng mang cả gia đình đi mơi đau chứ.

Chúng tôi tụ tập ở bờ hồ, kiếm một chỗ rộng rãi, trải thảm ra ngồi quây quần lại. Cái lũ nhóc con của hai đứa kia rắc rối thật! Đòi hết cái này đến cái kia. Trong khi hai con bạn chật vật vì trẻ em, tôi lại bình thản vô cùng.

Nói đến hai cậu bạn trong hội, đúng là khi yêu thì cưng chiều bạn gái mình hết sức, đến ăn cũng phải tự tay đút cho người yêu mới được. Để xem nào, thời gian mà bọn nó dành cho bạn gái có khi còn nhiều hơn cả thời gian ở nhà đấy. Cuộc đời tôi gặp hai người tên Quân, nhưng Quân này so với anh Minh Quân, thần tượng của tôi thì có lẽ còn kém xa. Chỉ mỗi cái khéo miệng tán gái là không ai bằng.

Chúng nó có đôi,có cặp, lại cho tôi ra rìa. Đi chơi cả hội mà cứ như hẹn hò riêng tư vậy. Trong khi bốn cặp kia còn mải chăm chút cho nhau từng li từng tí, tôi chỉ ngồi ăn phỏng ngô, nhìn đường phố. Ôi! Giờ mới hiểu cái cảm giác độc thân thiệt thòi thế nào. Đúng là thiệt thật! Nhưng không sao,đỡ mất công phải lo lắng cho ai cả, lo cho mỗi bản thân còn chưa xong nữa là.

Tôi nhìn đám đông tấp nập, trong đó lại có vài bóng áo vàng, áo xanh thấp thoáng. Thế đấy! Họ đón trung thu cùng công việc, bỏ bê vợ con, gia đình để đi canh cho người khác chơi.

Trong đám đông ấy, tôi lại nhận ra người quen, anh ấy cũng thấy tôi. Chúng tôi nhìn nhau, gật đầu chào, chỉ là cái chào từ xa thôi.

-Nhìn gì thế?- Hợi hợi hỏi.

Tôi vờ nũng nịu:

-Tưởng quên tao rồi!

-Thôi má! Ai bảo cứng đầu không chịu kiếm người yêu?- Cẩu cẩu xĩa vào.

Tôi cốc đầu nó:

-Lo cho cái tên dân tộc nhà mày đi!

Dân tộc là chồng cẩu cẩu, anh ấy là người Nhật, chưa sõi tiếng Việt nên nói nghe buồn cười lắm, thành ra chúng tôi đặt biệt danh vậy luôn.

Cười nói một hồi, tên Quang đem cây đàn của nó ra gảy một đoạn lấy không khí, nghe cũng êm tai. Cái chính là nó thể hiện trước mặt bạn gái thôi. Tôi cũng xung phong đàn một bài cho đỡ buồn. Đương nhiên là những bài mà tôi thích rồi. Tôi thích nghe nhạc của Trung Quân, nghe mãi rồi thuộc hết cả lời, lại chuyển sang nghe nhạc không lời, thế rồi thuộc luông giai điệu lại chuyển sang chơi đàn. Chà! Tôi nên cho không khí vui vẻ hơn nữa, vì toàn là cặp đang yêu nồng cháy. Trung Quân hầu như toàn nhạc mưa, có đấy, "Trót yêu" hợp với cái không khí này.

Vừa gẩy dây đàn, cẩu cẩu lại lên tiếng:

-Lại Trung Quân idol!

Tôi cười cười:

-Kệ tao!

Cả đám vỗ tay rôm rả, cũng không kém phần bị chú ý. Nhưng kệ chứ, tôi vẫn chơi say sưa, mặc ai nhìn, nói gì đi nữa.

Cái tên Quân chốc chốc lại quay sang nhìn người yêu mình đầy âu yếm, còn cặp nhà Hợi hợi chỉ tủm tỉm cười với nhau, rồi lại tựa đầu vào vai.

Trong lúc đàn lên đoạn cao trào, tôi bất giác gặp lại ánh mắt của Nhật Nam từ xa. Anh ấy đang nhìn tôi!

Bất giác khi ấy lòng lại có chút xốn xang. Nói thật thì tôi cũng chẳng biết nên diễn tả cảm xúc đó như thế nào nữa. Chỉ biết rằng không nỡ rời mắt khỏi anh, nhưng rồi nhanh chóng quay mặt đi vì ngại.

Đường phố càng lúc càng đông, dĩ nhiên không tránh khỏi việc lộn xộn. Đằng kia có tiếng người quát tháo, thoáng một cái quay lại đã không thấy Nhật Nam đâu rồi. Có lẽ họ lại chỗ đang lùm xùm đó. Thế rồi từ đám đông, mấy người đi ra xì xào to nhỏ:

-May mà mấy thằng công an ra kịp!- Người phụ nữ trung tuổi nói.

Cô con gái đi cạnh thêm pha:

-Bọn nó ăn với gác không! Mấy việc này mà làm không xong thì mặc đồ công an làm gì?

Vẫn là mấy câu nói khó nghe đó! Lòng tự hỏi tại sao họ không thấy ngượng miệng nhỉ? Rốt cuộc phấn đấu bao nhiêu, trung thành bao nhiêu, hi sinh bao nhiêu cuối cùng cũng bị chửi. Thương các anh đến lạ.

Đám đông tản dần rồi sưa người hẳn, khi ấy tôi mới nhìn thấy Nhật Nam cùng vài ba người cảnh sát khác. Họ bỏ mũ xuống, đưa tay áo gạt mồ hôi trên mặt, lại tiện ngồi ngay xuống vỉa hè, không bàn, không ghế. Một cô bé tầm 5-6 tuổi chạy lại mếu máo gì đó, Nhật Nam kéo bé lại ngồi cạnh, xoa xoa đầu, ân cần hỏi han gì đó, rồi anh cảnh sát bên cạng lấy máy ra gọi điện thoại cho người nào đó....

Tôi cũng đoán được chuyện gì. Lát sau thấy loa truyền thanh báo tin bé lạc, quả là không sai mà. Nếu như gặp phải kẻ xấu, có khi cô nhóc đã không còn đường về rồi.

-Này! Mày ra đây để ngắm công an đấy à?- Quang thúc vai tôi.

Tôi giật mình quay lại.

-Ngắm đâu! Mà có ai quan tâm tao đâu chứ?

-Gớm! Thế ra mày cũng biết cô đơn cơ!?-Cẩu cẩu bĩu môi.

-Vâng chị! Em đâu phải người máy.

Hợi hợi nói lớn:

-Thôi nào! Giờ chúng ta đi lại gian kia chơi trò chơi!

Cả đám nhất trí. Tôi cũng nhanh chóng quên đi Nhật Nam đang ở phía bên kia.

Trung thu năm nay, được ở nhà chơi với bạn bè quả thực không gì sánh bằng. Trung thu ở Hàn Quốc to thật, hoành tráng thật, nhưng đó là ở Hàn Quốc, không phải Việt Nam. Tôi không sợ việc xa mảnh đất này, chỉ sợ rằng không còn yêu nó nữa thôi. Về Việt Nam quả là lựa chọn đúng đắn.

Chúng tôi vui chơi một hồi lâu cũng đã gần 12 giờ. Đường phố vẫn đông lắm, còn rất nhiều thứ nhộn nhịp, nhưng hai nhóc tì nhà hai con bạn đã buồn ngủ, chúng nó phải bỏ cuộc về nhà sớm. Còn hai tên con trai cũng tìm cách đánh lẻ để tìm không gian riêng cùng người yêu. Thế là tôi lại một mình.

Xí! Chẳng cần lũ bạn chết dẫm ấy, tôi cũng tự vui được. Ngồi một mình ở ghế đá và ngắm đường phố thôi. Nhìn dòng người qua lại, vậy cũng vui rồi. Có ai nói tôi là một cô gái kì lạ, tôi cũng sẽ không phản đối đâu. Nhiều lúc chính tôi còn không hiểu nổi mình nữa là. Khi thì rõ sôi nổi, khi lại yên tĩnh đến lạ. Cứ như lúc này đây, việc ngồi một chỗ trở bên nhàm chán với nhiều người thì thôi lại thấy thích vô cùng. Lại gô tình nhìn thấy Nhật Nam giữa dòng người tấp nập. Anh vẫn đang làm nhiệm vụ, chốc chốc lại đưa tay áo thấm mồ hôi trên trán, mặc dù hôm ấy, trời se se lạnh. Khi đứng nghỉ, anh lại chăm chú nhìn mọi người vui chơi, rồi khẽ cười. Các anh đã đứng đấy từ khi nào rồi, tôi cũng không biết nữa, có lẽ cũng chẳng ai biết đâu, và sự xuất hiện của các anh ở đây cũng đâu được chú ý. Tự hỏi mình rằng, cái nghề vất vả là vậy, cớ sao lại yêu đến thế? Thực ra tôi mới chỉ yêu nó, chứ đâu biết được bản chất nguy hiểm của nó đâu. Tôi vốn dĩ chưa hiểu hết được hai từ "công an".

Cứ ngồi nghĩ vu vơ, rồi lại nhìn xa xăm, ai đó vỗ vai làm tôi giật mình quay lại:

-Sao lại còn mình cô?

Là Nhật Nam.

-Ơ! Anh lại đây hồi nào thế?

-Được một lúc rồi!

-Nãy giờ tôi nhìn có thấy anh di chuyển vị trí đâu!

-Cô đúng là...! Tôi lại lúc cô còn đang thẩn người ra ấy. Giải quyết được một núi việc rồi mới lại đây!

Anh cứ đứng vậy thôi.

-Sao anh không ngồi?- Tôi tò mò hỏi.

-Tôi đang trong giờ làm việc!

-Vẫn có thể ngồi được mà!

-Nhưng những người kia đâu có nghĩ thế!

Tôi nhìn xuống chân, rồi lâu lâu lại nhìn trộm Nhật Nam.

-Anh đã đi chơi trung thu bao giờ chưa?

Anh cười.

-Từ khi vào ngành thì rất hiếm khi!

Hóa ra là vậy, thời gian vui chơi của họ đều để dành vào việc gác cho dân.

Anh hỏi tôi:

-Cô chưa về sao?

-Giờ này mà về thì chán lắm! Ngồi đây hóng gió một lát tốt hơn!

Nhật Nam đứng cũng hơi xa chỗ ghế đá tôi ngồi. Dù là nói chuyện với tôi, mắt cũng luôn chăm chú nhìn xung quanh, không sao lãng một chút nào.

-Này em!- một tên thanh niên độ tuổi tôi ngồi xuống ghế đá cạnh tôi-Sao em ngồi một mình thế này?.

Tôi quay mặt đi. Nhìn cái dáng người tóc xanh xanh nâu nâu, áo quần luộm thuộm, ánh mắt thì trông đểu vô cùng. Tôi không ưa những người như vậy, họ không có một tí đứng đắn nào cả.

-Sao không trả lời anh? Đợi bạn trai sao?

Hắn lại dịch lại gần tôi thêm một chút.

-Bạn trai bỏ em à? Đi cùng anh này! Đợi nó làm gì?

Tôi quay lại, cũng định nói chuyện lịch sự yêu cầu cái tên kia giữ ý một chút, ai dè nghe tiếng Nhật Nam bên cạnh:

-Bạn gái tôi không cần cậu lo đâu!

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, nhưng lòng lại muốn chấp nhận câu nói ấy. Tự nhiên có cảm giác an tâm vô cùng, cứ như giữa bóng tối cầm được ngọn đèn sáng vậy. Không còn lo sợ gì nữa.

-Bạn gái anh sao? Em yêu cái tên này sao? Người ta còn bận trực, đâu đi chơi cùng em được!-Tên kia đùa cợt nói.

Tôi như có người hậu thuẫn phía sau, lại vô cùng tự tin, dứt kgoats nói:

-Tôi ở đây trực cùng bạn trai, có sao không?

Hắn lắc đầu cười mỉa:

-Không sao? Em không thích thì thôi vậy!

Thế rồi hắn bỏ đi, tôi thở dài một tiếng, thật là chẳng ra gì! Mấy cái tên thanh niên này không lo sống đứng đắn cho xã hội được nhờ.

Nhật Nam cầm tay tôi kéo lên.

-Qua đây đứng đi! Cô ở một mình thế này tôi không yên tâm!

Tôi nói đùa.

-Bây giờ anh bảo vệ cho tôi sao? Thế lát phải chờ anh xong việc mới về được.

Anh nghiêm túc nhìn tôi:

-Hết ca, tôi dẫn cô đến chỗ này!

-Đi đâu?-Tôi tò mò.

-Đi đón trung thu!

Tôi cười nhìn anh, rồi ngước lên nhìn trăng sáng vằng vặc. Oa! Lần đầu tiên trong đời đấy! Giờ đã là 12 giờ đêm rồi. Tôi sắp sửa đón trung thu! Trung thu ngày 16.

-Cô cười gì?-Anh hỏi.

Tôi lắc lắc đầu. Rồi nhận ra tay mình ấm thật, lại nhìn xuống, thấy tay anh đang nắm chặt tay tôi. Và một điều nữa, anh cũng có cái vòng giống của tôi! Trùng hợp sao? Chỉ giống nhau, hay chúng là một cặp? Tôi bất ngờ, thực sự rất bất ngờ. Nhưng lúc ấy, lại không muốn buông tay ra. Thật sự rất ấm!