Trong phòng đều là mùi rượu.
Đôi mắt Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm vào người Quan Hề, cả người trông rất âm trầm.
Chẳng hiểu sao trong lòng Quan Hề lại thấp thỏm khi bị anh nhìn như vậy, thậm chí còn có đôi chút hốt hoảng. Nhưng suy nghĩ kĩ lại, cô hoảng cái gì chứ, họ cũng chưa kết hôn, chia tay cũng không cần mấy thủ tục như ly hôn.
Quan Hề: “Tại sao lại là Tạ Duyên, em đã nói đó chỉ là chuyện làm ăn…. Có liên quan gì đến anh ta sao.”
Giang Tùy Châu: “Còn định đẩy anh ta ra ngoài, sợ anh gây phiền phức cho anh ta à?”
Quan Hề: “Giang Tùy Châu, không hề liên quan đến Tạ Duyên! Là em muốn chia tay, chỉ có bản thân em thôi.”
Giang Tùy Châu nhìn cô chằm chằm: “Được, vậy em có thể nói cho anh biết lí do không.”
Quan Hề vốn không uống nhiều, bây giờ bị Giang Tùy Châu quấy rầy như vậy, huyệt thái dương đột nhiên cảm giác được từng trận choáng váng vọt tới.
Cô cố gắng chống đỡ, níu lấy ống tay áo của anh, nói: “Em nói rồi, ban đầu chúng ta ở bên nhau là vì gia đình bắt buộc. Bây giờ em bỏ nhà ra đi rồi, sẽ không trở về đó nữa! Khoảng thời gian gần đây em đều lo bàn giao công việc của công ty, em không muốn làm nữa….. Giang Tùy Châu, em không phải là Quan Hề mà anh muốn đó nữa, anh không nhận được lợi ích gì từ em đâu… Anh xem, nếu bây giờ chúng ta không có những gì anh cần, thế thì cũng chẳng cần tiếp tục nữa làm gì.”
Giang Tùy Châu đè giữ tay cô lại: “Em bỏ nhà ra đi? Tại sao.”
“Vì em không vui khi ở đó.” Quan Hề cảm thấy trống rỗng, cuối cùng đứng dậy.
Trong lúc nhất thời, không biết cô lấy đâu ra sức mạnh, kéo anh đi ra hướng cửa, “Tóm lại là như vậy đấy, em nghĩ chắc chắn anh sẽ không muốn có một vị hôn thê không có gì đâu….Ợ….. Vậy thì tốt rồi, em cũng không cần anh…… Chúng ta dễ hợp dễ tan thôi.”Vẫn là một Quan Hề có thể phát cáu bất cứ lúc nào hệt trước đây, chẳng thèm ngó ngàng gì đến ai, tự do, phóng khoáng, tùy ý.
Nhưng một điểm khác biệt với trước đây chính là lúc đó có thể dỗ dành cô, mà vào giờ phút này, Giang Tùy Châu có thể cảm giác rõ ràng được sự bài xích từ trong ra ngoài trên người cô, Quan Hề nóng lòng muốn đẩy anh đi.
Quan Hề mở cửa ra, cô loạng choạng, suýt thì ngã xuống, chỉ có thể bám chặt vào chốt cửa để chèo chống, nhanh chóng chỉ chỉ ra bên ngoài trước khi mình say đến mức ngã xuống: “Nhanh lên đi, có thể đi ra ngoài rồi.”
Giang Tùy Châu: “Làm sao em biết anh không muốn.”
“…. Cái gì?”
Giang Tùy Châu đứng ở cạnh cửa, dường như bật thốt lên: “Em không có cái gì thì anh cũng sẽ không chia tay với em.”
“….”
Có lẽ lời nói này quá nhanh, quá xuôi tai, quá không giống Giang Tùy Châu, hai người đều sững sốt.
Trố mắt nhìn nhau, dường như không khí đã bất chợt chuyển động chậm lại.
Quan Hề híp mắt lại, cồn rượu làm đầu óc cô tê buốt đến mức nghi ngờ mình nghe nhầm.
Anh nói gì…. Cái gì? Em không có cái gì thì anh cũng sẽ không chia tay với em?
Đây là lời….. Mà Giang Tùy Châu sẽ nói sao?
Quan Hề ấn vào huyệt thái dương, quả thật không chống đỡ nổi nữa, cứ thế mà tuột thẳng xuống dọc theo cửa.
“Quan Hề!”
Cả người Quan Hề đều mông lung, sau khi men rượu dâng trào thì cả mạch suy nghĩ và cơ thể nhẹ bẫng đi…… Cô cảm giác có người đỡ cùi chỏ của mình…. Tiếp đó, cô đột nhiên cảm thấy toàn bộ người bay lên không.
Là Giang Tùy Châu, vì cô nhớ mùi trên người anh, có hương thơm nhàn nhạt, phải đưa mũi đến gần mới có thể ngửi được.
Nhưng rốt cuộc có phải cô bị ảo giác hay không? Giang Tùy Châu nói lời thề son sắt như vậy, kiên quyết bày tỏ rằng anh….. Không nỡ rời xa sao….
Cô há miệng muốn hỏi gì đó, nhưng đầu óc quay cuồng, mí mắt nặng nề như có gì đè lên.
Trong lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, trong đầu cô chỉ còn lại suy nghĩ, vừa rồi Giang Tùy Châu nghiêm túc à…..
Giang Tùy Châu không biết Quan Hề ngủ ở đâu, vì vậy anh bế cô đến một căn phòng và mở cửa đi vào, đặt cô lên giường.
Quan Hề đã ngủ mê man mất rồi.
Giang Tùy Châu chậm rãi đứng dậy, nhìn người đã ngủ say hít thở nặng nề trên giường.
Phòng chưa mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng từ ngoài phòng khách hắt vào. Giang Tùy Châu đứng ở nửa mờ tối, trong đầu nhớ lại câu nói vừa rồi của mình.
Anh không nghĩ Quan Hề sẽ nói rằng cô đã rời khỏi Quan gia, càng không nghĩ mình lại có phản ứng với chuyện này theo bản năng như vậy.
Rất đột ngột, nhưng trong lòng anh quả thật không có chút do dự nào. Hơn nữa trong nháy mắt đó anh đã nghĩ, nếu cô phải rời khỏi Quan gia thì không phải là không thể, dù sao anh luôn có thể nuôi cô mà.
“Nếu bây giờ chúng ta không có những thứ liên quan mà anh muốn, giữa chúng ta cũng chẳng cần phải tiếp tục.”
Không liên quan cũng chẳng cần phải…. Suy nghĩ này là suy nghĩ thường gặp.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh phát hiện mình đã không muốn kết thúc nữa rồi.
Cho dù Quan Hề không còn là Quan Hề cao cao tại thượng của lúc trước.
Giang Tùy Châu nhíu mày, lại cúi người đắp chăn cho cô.
Ngay tại lúc này, chuông điện thoại reo lên —–
Anh nhìn màn hình, đi ra khỏi phòng mới nghe điện thoại: “Chuyện gì.”
Giọng của Chu Hạo hơi nặng nề: “Giang tổng, mới vừa lấy được một tin tức về cô Quan.”
Giang Tùy Châu cau mày: “Cái gì.”
Chu Hạo: “Vừa rồi có người nói với tôi về chuyện của cô Quan, thân thế của cô ấy trước đây không hoàn toàn đúng như những gì mình điều tra, mặc dù cô Quan được Quan Hưng Hào nhận nuôi, nhưng đó là con gái ruột của ông ấy.”
Giang Tùy Châu ngây người: “Sao trước đó không điều tra ra được.”
Chu Hạo: “Có lẽ tài liệu ở trại mồ côi đó đều bị động tay động chân cả rồi, nên lúc đầu khi chúng ta điều tra ghi chép liên quan đến cô Quan mới đơn giản và sạch sẽ như vậy.”
“Tin tức này truyền ra ngoài bằng cách nào.”
Chu Hạo: “Lúc một giờ trước, trông có vẻ là Quan Hưng Hào cho người truyền ra. Tôi mới vừa hỏi thăm nhân viên trong Quan thị, điều tra một phen mới biết, hóa ra trước đó cô Quan liên tục bàn giao lại công việc của mình, cô ấy không định ở lại công ty nữa. Thậm chí nguyên nhân cũng không quá rõ ràng, có người nói thời gian trước Quan Hưng Hào và Ngụy Thiệu Mẫn cãi nhau rất to vì chuyện con gái, có thể cô Quan rút lui khỏi công ty cũng là vì nguyên nhân này….”
“Nhưng không ngờ, hành động này của cô Quan đã khiến cho Quan Hưng Hào công khai chuyện giấu giếm ‘con gái ruột’, tóm lại hiện tại đã có một số ít người biết, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ truyền ra ngoài. Chuyện này, có cần tôi nói cụ thể với anh thêm chút không ạ.”
Chu Hạo nói đến đây thì đột nhiên nghĩ đến không phải Giang Tùy Châu đi tìm Quan Hề sao, vì vậy anh ta vội vàng nói: “Suýt thì tôi đã quên bây giờ anh đang ở bên cạnh cô Quan, hay là anh trực tiếp hỏi cô Quan cụ thể câu chuyện nhé?”
Lúc này Quan Hề không mở miệng được nữa rồi, mà Lãng Ninh Y không có sự chấp thuận của Quan Hề, có lẽ cũng sẽ không nói gì cho anh biết.
Giang Tùy Châu nắm chặt điện thoại: “Bây giờ tôi xuống dưới, lái xe đến đi.”
“À…. Được ạ.”
**
Quan Hưng Hào và Ngụy Thiệu Mẫn cãi nhau là vì chuyện của Quan Hề và Quan Oánh, thật ra thì Giang Tùy Châu cũng từng nghĩ đến trường hợp này rồi, cái này rất thường gặp, dù sao vẫn sẽ muốn lợi ích đến với con gái ruột của mình hơn.
Nhưng anh đã đánh giá thấp mức độ chân thành của Quan Hề dành cho Ngụy Thiệu Mẫn rồi, vì chuyện này mà cô không có ý định tiếp tục công tác ở Quan thị. Trái tim cô đã tan vỡ, nhưng lại không nói với anh.
Sau khi lên xe, Giang Tùy Châu đã biết tất cả mọi chuyện phía sau liên quan đến Quan Hề và Quan Hưng Hào, lúc này, anh hoàn toàn biết tại sao Quan Hề lại bỏ nhà ra đi….. Nếu chỉ duy nhất mỗi chuyện của Ngụy Thiệu Mẫn, cô sẽ không kích động đến mức nói không về nhà nữa. Nhưng chuyện này còn liên quan đến Quan Hưng Hào, với tính tình của Quan Hề, phát hiện mình bị giấu lâu như vậy, chắc chắn không thể ngoan ngoãn tiếp nhận được.
Giang Tùy Châu ngồi ở sau xe, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không lên tiếng, Chu Hạo cũng không trực tiếp cho xe chạy, anh ta có thể nhìn ra được hôm nay Giang Tùy Châu đến gặp Quan Hề không thuận lợi chút nào.
“Giang tổng, tôi đưa anh về trước nhé, chân của anh không thích hợp đi lại bên ngoài nhiều.”
Giang Tùy Châu không trả lời, chuyện gia đình Quan Hề và những thứ liên quan đến lời chia tay cô nói ra hệt như một mớ len sợi vậy, quẩn quanh trong đầu anh.
Trước giờ Giang Tùy Châu luôn sống bằng lý trí, ban đầu biết Quan Hề là con nuôi cũng có thể tỉnh táo phân tích tình huống, nhưng bây giờ thân thế phức tạp của cô được bày rõ, thế mà anh lại cảm thấy rối tung.
Khi này điện thoại rung lên, là người nhà gọi đến.
Giang Tùy Châu nghe máy, mẹ Lý Nguyên Anh đầu bên kia hỏi: “Tùy Châu, con sớm biết chuyện của Quan Hề rồi sao.”
Giọng nói của Giang Tùy Châu vô cùng lạnh nhạt: “Mới vừa biết thôi.”
“Về nhà ngay đi.”
…
Giang Tùy Châu cúp điện thoại.
Chu Hạo nhìn kính chiếu hậu, chờ chỉ thị của Giang Tùy Châu. Chỉ thấy anh ngồi thêm một lúc, lại lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Thời điểm nhận được cuộc gọi từ Giang Tùy Châu, Lãng Ninh Y đang ngồi trong phòng của mình, vừa lo lắng lướt điện thoại vừa nghĩ xem hai người bên ngoài trò chuyện thế nào rồi.
“Alo?”
Giang Tùy Châu: “Làm phiền cô chú ý đến Quan Hề một chút, cô ấy đang ngủ trong phòng.”
Lãng Ninh Y lập tức đứng lên: “Hả? Hai người nói chuyện xong rồi sao? Anh đã đi chưa?”
Lần này thì Giang Tùy Châu đã tin hiệu quả cách âm của căn nhà kia là tốt thật: “Ừ, cô ấy uống say, cảm xúc không tốt lắm. Ngày mai tôi lại đến, làm phiền cô chăm sóc cô ấy một đêm nhé.”
“À à, được rồi.”
Sau khi gửi lời cho Lãng Ninh Y xong, lúc này Giang Tùy Châu mới nói: “Lái xe đi.”
Chu Hạo: “Vâng.”
Buổi tối nay Quan Hề ngủ không an giấc, cô mơ thấy rất nhiều thứ.
Trong mơ có, cô trở lại lúc còn bé, Quan Hưng Hào ngồi đối diện cô, cùng cô chơi búp bê Barbie trong phòng đồ chơi. Hình ảnh chợt chuyển sang khi cô trưởng thành, Quan Hưng Hào chuẩn bị rất nhiều quà thành niên cho cô, trước nay với ông thì cô muốn gì được nấy, quả đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Trong mơ có, cô nhìn thấy một bóng người xa lạ, cô không thể thấy được mặt của bà ấy, nhưng lại có thể cảm giác người đó cầm tay mình, bà ấy hỏi cô sống có tốt không…. Rất mơ hồ, nhưng dù trong mơ thì cô cũng biết, người này là mẹ của cô, bà ấy tên là Thẩm Nguyệt Sam.
Cô còn nằm mơ thấy Giang Tùy Châu, trong mơ thấy anh nói chia tay, anh nói gia đình anh không cho họ ở bên nhau, vì cô muốn bỏ nhà ra đi….
Giấc mơ về Giang Tùy Châu này là về người cô gặp gần đây nhất vào ban ngày, lúc cô tỉnh dậy từ trong mơ, trên trán và sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Quan Hề ngồi dậy trên giường, cô nhìn chiếc chăn đắp, đầu óc cô đều là cảnh tượng Giang Tùy Châu lạnh nhạt nói “chúng ta không thích hợp” trong mơ.
Chúng ta không thích hợp? Chúng ta chia tay đi?
Chờ đã? Không phải cái này là lợi thoại của cô à! Tại sao vào trong giấc mơ của cô lại bị sửa đổi rồi!
Quan Hề lau mồ hôi….. Thực tế không có sự bóp méo, xuyên tạc như vậy.
Cô cau mày nhớ lại tối hôm qua, tối qua Giang Tùy Châu đến đây, anh đã nói gì với cô nhỉ?
Quan Hề hơi ngây người —– có phải anh nói, em không có gì thì anh cũng sẽ không chia tay với em không…..?