Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 932 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 932THẤY ANH VẤT VẢ VÌ EM NHƯ VẬY, EM ĐAU LÒNG
Trác Hàn bị giọng nói trầm thấp của Tần Bách Duật làm cho giật mình, lí trí quay trở lại, “à” một tiếng rồi lái xe. Lúc khởi động xe, anh ta không kiểm soát được lực đạp, đạp chân ga lên tới mức cao nhất.
Xe chấn động rất mạnh, văn kiện mà Tần Bách Duật để ghế sau cũng trượt xuống sàn xe.
“Cậu lái xe kiểu gì vậy?”
Một câu chất vấn không vui truyền vào tai Trác Hàn. Anh ta lau nước mắt khô, nói: “Xin lỗi, Tổng Giám đốc, chân tôi… bị chuột rút.”
Trác Hàn cảm thấy rất đắng lòng. Dọc theo đường đi, anh ta đều cẩn thận lái xe. Tới giao lộ phía trước, vốn nên là rẽ phải, anh ta lại chạy về phía trước.
Tần Bách Duật ngồi sau mà mặt mày nhuộm sương lạnh, “Đây là đường đi trung tâm giao dịch công trình hả?”
Trác Hàn bối rối.
Sau khi thả chậm tốc độ xe, anh ta mới nhớ hôm nay là ngày trung tâm giao dịch đấu thầu mảnh đất làng đô thị thuộc Lệ thành.
Trác Hàn mờ mịt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, căng da đầu nói: “Tới phía trước tôi sẽ vòng lại.”
Hôm nay, anh ta đã thất thần nhiều lần trước mặt Tổng Giám đốc, đây là một chuyện rất không nên.
Phải làm sao bây giờ… anh ta cũng không muốn mà. Sự thật là hôm qua anh ta đi ăn cùng với Trang Yên, đã bị Lục Y Huyền bắt gặp.
Bây giờ anh ta rất lo lắng…
Sau khi xe quay đầu lại từ ngã tư phía trước, Tần Bách Duật nhặt văn kiện lên, vừa lật xem vừa trầm giọng hỏi: “Không khỏe?”
“Không phải!” Trác Hàn ngồi thẳng người lên, cố sức chứng tỏ rằng mình vẫn khỏe mạnh.
Tần Bách Duật ngước mắt nhìn lướt qua động tác của anh ta, “Sắp xếp đấu thầu xong hết rồi?”
Trác Hàn nghiêm mặt đáp: “Tổng Giám đốc yên tâm, đã sắp xếp đâu vào đó rồi.”
***
Tám giờ rưỡi sáng, tại Thiên Thừa Entertainment.
Nghiên Thời Thất ngồi một mình trong phòng làm việc của Thành Nghiệp Nam, chống má nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt điềm tĩnh bình yên.
Cô đã đợi hai mươi phút rồi, nhưng Thành Nghiệp Nam vẫn chưa tới.
Cô lại xem giờ, mới vừa lấy điện thoại ra định gọi hỏi, thì cửa phòng bị người ta mở ra.
Kỷ Tố Tân mở cửa đi vào, không để ý tới Nghiên Thời Thất ngồi bên trong. Cô ta vừa đi vừa quay đầu nói: “Anh có mệt không? Em đi mua bữa sáng cho anh nhé?”
Phía sau cô ta là Thành Nghiệp Nam trông có vẻ mỏi mệt.
Anh ta mặc áo khoác không cài nút thắt, áo sơ mi hở vài cúc trên cổ, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy mệt mỏi.
Thành Nghiệp Nam còn chưa lên tiếng, Kỷ Tố Tân đã dừng bước, đứng đưa lưng về phía Nghiên Thời Thất, đáy mắt hiện lên sự đau lòng, giọng nói cũng mềm mại theo: “Hay là hôm nay anh đừng theo em đi dự sự kiện nữa? Anh trở về nghỉ ngơi đi thôi. Thấy anh vất vả vì em như vậy, em đau lòng.”
Lời này của cô ta làm cho Nghiên Thời Thất buồn cười nhướng mày lên.
Dưới ánh mắt gợi tình thầm kín của Kỷ Tố Tân, Thành Nghiệp Nam vừa định trả lời qua loa thì khóe mắt chợt nhìn thấy Nghiên Thời Thất đang ngồi trước bàn làm việc, nghiêng đầu chống cằm nhìn bọn họ.
Anh ta lập tức thay đổi vẻ mặt, kéo Kỷ Tố Tân ra ngoài, nói một câu không cần đâu, rồi bước vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Kỷ Tố Tân bị bỏ lại bên ngoài, bèn đi lên gõ cửa, vặn tay nắm cửa, thì phát hiện cửa đã bị khóa.
Cô ta không cam lòng, lại đi tới trước cửa sổ sát đất, gõ gõ cửa sổ, gọi: “Anh Nam, anh…”
Cô ta còn chưa nói xong, thì đã mơ hồ thấy được cảnh bên trong.
Có người!
Kỷ Tố Tân nhíu mày, che đi vẻ giận dữ trong mắt. Sau đó, cô ta đi ra quầy tiếp tân, hỏi thăm vài câu.
Hóa ra là Nghiên Thời Thất tới đây.
Vậy nên anh mới kéo mình ra, nhốt bên ngoài cửa?
Trong lòng Kỷ Tố Tân không vui. Cô ta đảo bước, đi lên phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở trên tầng.
Hai ngày trước đây cô ta mới biết được hóa ra Nghiên Thời Thất nhận làm người đại diện miễn phí cho thương hiệu VAN.
Xem ra cô ta chẳng có bản lĩnh gì cả. Cho dù giành được hợp đồng người đại diện toàn cầu duy nhất của VAN thì sao chứ, công ty chẳng kiếm được một đồng nào cả, Tổng Giám đốc Thiệu chắc tức lắm rồi.
Hừ, Nghiên Thời Thất, cũng chỉ thế mà thôi.