Người Dấu Yêu

Chương 914




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 914 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 914LỄ PHỤC THIẾT KẾ RIÊNG ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ TRÊN TOÀN THẾ GIỚI!

Nghiên Thời Thất gật đầu, “Bộ phận pháp lý của Thiên Thừa Entertainment không làm khó anh chứ?”





Theo thông lệ, trước khi nghệ sĩ kí hợp đồng mới thì phải được bộ phận pháp lý xét duyệt trước.





Cô làm đại sứ thương hiệu miễn phí cho VAN mà bộ phận pháp lý không có ý kiến gì sao?





“Bọn họ không dám, hơn nữa còn cảm thấy có thể kí hợp đồng đại diện với VAN đã là quá vinh dự cho Thiên Thừa rồi. Vả lại, giá trị tài chính của hợp đồng đại diện không nằm trong phạm vi trách nhiệm của bọn họ. Mấy chuyện nhỏ nhặt này anh vẫn giải quyết được, em đừng lo bò trắng răng.”





Nghiên Thời Thất lo bò trắng răng: “…”





Nói chuyện với Thành Nghiệp Nam xong, Nghiên Thời Thất ưu tư ngồi trong phòng khách một lát rồi đi lên phòng thay đồ.





Nếu ngày mai cần tham gia hoạt động thì cô cũng phải đi đắp mặt nạ và dưỡng da kĩ lưỡng một chút.





***





Chiều hôm đó, Thành Nghiệp Nam đến Vịnh Lâm Hồ.





Nghiên Thời Thất vừa ăn cơm trưa xong, đang ngồi trong phòng khách xem tin tức mới.





Toàn bộ hoạt động lưu diễn tuyên truyền của “Vương triều cực lạc” đã kết thúc. Khoảng nửa tháng nữa là mùng Một Tết, cũng là ngày bộ phim ra rạp.





Cô rất nôn nóng muốn xem phản hồi của khán giả sau khi bộ phim được công chiếu.





Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Chị Lâm đang dọn dẹp trong bếp bèn lau tay ra mở cửa.





Sau khi mời Thành Nghiệp Nam vào nhà, chị Lâm lại quay lại phòng bếp, cũng không quên đóng cửa kính lại.





Nghiên Thời Thất từ xô pha đứng dậy, thấy Thành Nghiệp Nam mang theo một hộp quà thì nhướng mày, “Anh đến đây là để tặng quà cho em đấy à?”





Thành Nghiệp Nam đặt hộp quà lên bàn, đưa mắt nhìn cô, “Đây là bộ lễ phục thiết kế riêng của VAN, chỉ có một chiếc duy nhất trên toàn thế giới. Họ mang đến công ty cho em. Nghe nói còn thêu cả tên tiếng Anh của em trên cổ áo nữa, còn là thêu thủ công hoàn toàn, mười hai thợ may gấp rút làm suốt nửa tháng đấy.”





Nghe anh ta miêu tả, Nghiên Thời Thất không khỏi háo hức. Cô kéo hộp quà đến trước mặt mình, tháo ruy băng bên trên ra.





Thành Nghiệp Nam ngồi xuống đối diện cô, cất giọng cực kì nghiêm nghị: “VAN đối xử với em như thế này cũng không uổng công em đại diện miễn phí cho bọn họ. Anh còn nghe nói bộ lễ phục này được đính mười bảy viên kim cương, tổng giá trị hơn tám triệu tệ.”





Nghiên Thời Thất cẩn thận mở nắp hộp ra. Đập vào mắt cô là vạt áo chéo màu xám bạc đối xứng, tên tiếng Anh của cô được thêu lên một bên cổ áo bằng chỉ kim tuyến.





Phông chữ được thiết kế đặc biệt, kết hợp khéo léo với vạt áo trước kiểu Trung Hoa, nhìn từ xa trông như hoa văn cổ lấp lánh ánh bạc.





Đẹp đến không nói nên lời!





Thành Nghiệp Nam mang lễ phục tới xong cũng không nán lại lâu.





Nghe nói lát nữa anh ta còn phải hộ tống Kỷ Tố Tân đi chụp một bộ ảnh phong cách thanh xuân vườn trường. Đọc truyện tại Vietwriter.vn





Trước khi đi anh ta còn không quên thúc giục cô nhanh chóng xử lí Kỷ Tố Tân, vì sự nhẫn nại của anh ta đã sắp cạn kiệt rồi.





Nghiên Thời Thất đáp lại coi như đã hiểu, tiễn anh ra cửa rồi mới ôm hộp quà lên tầng.





Cô định mặc thử xem có vừa không. Gần đây cô hơi lên cân, nếu mặc bộ lễ phục đẹp như vậy mà lại đầu thừa đuôi thẹo chỗ nào thì đúng là phí của trời.






***





Chạng vạng, VAN phát thông báo, hơn nữa còn tiếp tục lồng một chữ “Thời” vào hình ảnh quảng bá của mình.





Hành động này cũng khơi gợi lòng hiếu kì của mọi người. Dân mạng sôi sục suy đoán ai sẽ trở thành người đại diện độc quyền của VAN.





Không thể phủ nhận, thông báo này của VAN lập tức lên hot search, nhấn chìm tin tức về Bùi Đường. Nghiên Thời Thất thầm nghĩ, cứ xem như là tình cờ đi.





Còn chưa tới sáu giờ tối, Tần Bách Duật vẫn chưa về.





Nghiên Thời Thất nói chị Lâm chờ muộn một chút hẵng nấu cơm tối. Cô muốn chờ anh về cùng ăn.





Đã một ngày một đêm trôi qua, Nghiên Thời Thất cũng đã bình tĩnh lại. Lúc này, cô lơ đãng nghĩ tới ông Nghiên.





Cô cầm di động bước tới đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bóng tối tịch mịch bên ngoài, bấm số gọi cho Tiểu Lâm.





“Tiểu Lâm, hôm qua đã thông báo cho người nhà ông ấy chưa?”