Người Dấu Yêu

Chương 834




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 834 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 834TIỂU THẤT, EM SAO RỒI?

Ôn Tranh đứng sau xe lăn, hơi cúi người xuống nhìn kĩ vẻ mặt của Nghiên Thời Thất. Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng tít tít của máy theo dõi.





Thấy vẻ mặt Nghiên Thời Thất không gì khác thường, Ôn Tranh mới nhìn sang hộ lí hỏi, “Bác sĩ nói tình hình của anh ta thế nào?”





Hộ lí chừng hơn bốn mươi tuổi trông có vẻ thành thật đôn hậu, có chút ngượng nghịu chà xát tay vào nhau, trả lời: “Nói cậu ta bị gãy xương cột sống, đã làm phẫu thuật cố định lại rồi. Tiếp theo phải đợi cậu ta hoàn toàn tỉnh táo lại để kiểm tra cảm giác chân.”





Cảm giác chân…





Hộ lí vừa dứt lời, Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất cùng nhìn nhau.





Lời nói này làm cho Nghiên Thời Thất càng thêm nặng nề trong lòng.





Hai chị em im lặng một lát, rồi Nghiên Thời Thất mới lên tiếng: “Anh ta còn chưa tỉnh, hay là chúng ta về trước đi…”







“Tiểu Thất…”





Nghiên Thời Thất còn chưa nói hết câu, thì trong phòng bệnh yên tĩnh quá mức lại vang lên tiếng nói mớ của Bùi Đường.





Tuy là nói mớ, nhưng tiếng gọi của anh ta càng lúc càng dồn dập, đến cả máy theo dõi cũng bắt đầu réo lên chói tai.






Nghiên Thời Thất nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì người hộ lí kia đã vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ.





Bác sĩ và y tá lao vào ngay lập tức.





Bọn họ đều ngây người khi nhìn thấy Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh, nhưng cũng không nói gì mà chạy vòng qua bọn họ, tới trước giường bệnh kiểm tra tình hình của Bùi Đường.





Bác sĩ vui mừng khi thấy Bùi Đường dần tỉnh lại trong lúc họ thăm khám.





“Cậu cảm thấy thế nào rồi?” Bác sĩ khom người hỏi bên tai anh ta.





Ánh mắt của Bùi Đường còn rất mê man. Bởi vì làm phẫu thuật, cộng thêm sử dụng khá nhiều thuốc giảm đau, cho nên tinh thần của anh ta trông có vẻ vô cùng suy yếu.






Đối với câu hỏi của bác sĩ, anh ta chỉ nhíu chặt mày chứ không trả lời.





Lúc này, đôi mắt anh ta dần tập trung lại lướt qua vai bác sĩ, nhìn về phía cô gái ngồi trên xe lăn ở cách đó không xa.





Anh ta mấp máy môi, giọng nói khản đặc, “Tiểu Thất…”





Bác sĩ và y tá rối rít quay đầu nhìn về phía Nghiên Thời Thất, vẻ mặt của mỗi người đều vô cùng đặc sắc.





Bắt đầu từ hôm qua, bọn họ đều chú ý đến các loại tin tức và lời đồn trên mạng.

Vietwriter.vn

Nhưng xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, mọi người chỉ có thể lén bàn tán, chứ không ai dám ngang nhiên nói công khai.





Bọn họ có nghe nói sơ sơ về chuyện yêu hận tình thù giữa Nghiên Thời Thất và Bùi Đường.





Bây giờ, bệnh nhân vừa tỉnh lại đã tìm Nghiên Thời Thất, tình cảm này sâu đậm biết bao nhiêu.





Bác sĩ nghĩ vậy liền tránh qua một bên, liếc nhìn Nghiên Thời Thất, rồi khéo léo nhắc nhở Bùi Đường, “Cậu Bùi, nếu bây giờ cậu tỉnh táo rồi, thì hãy cố gắng cảm nhận tình trạng cơ thể, nhất là xem chân có cảm giác gì không, điều này rất quan trọng.”





Bùi Đường coi như không nghe thấy mấy lời này.





Cặp mắt vằn tia máu của anh ta nhìn chằm chằm vào Nghiên Thời Thất. Bởi vì anh ta nằm sấp trên giường, dẫn đến hô hấp không được thoải mái, lại thêm di chuyển bị hạn chế, cho nên anh ta phải khựng lại cả buổi, mới thong thả mà lại cố hết sức hỏi: “Tiểu Thất, em… sao rồi?”





Nghiên Thời Thất bình thản gật đầu đáp lại, “Tôi rất khỏe. Anh nghe lời bác sĩ trước đi, cảm nhận xem chân có cảm giác hay không.”





Mặc dù cô không phải là bác sĩ, nhưng cô cũng từng nghe nói một số chuyện.





Chấn thương cột sống rất dễ dẫn đến liệt nửa người dưới.





Cho dù quá khứ giữa cô và Bùi Đường có như thế nào đi nữa, nếu anh ta thật sự vì cô mà bị liệt nửa người, thì đây cũng không phải là điều cô mong muốn.





Cô đặt hai tay lên đùi, siết chặt đầu ngón tay lại.





Chỉ với việc vì cứu cô nên bị thương đã đủ để cô nảy sinh lòng áy náy rồi. Nếu anh ta thật sự bị liệt, thì món nợ ân tình này quá lớn, cô trả không nổi.





So với Nghiên Thời Thất không yên lòng, Ôn Tranh lại vô cùng lãnh đạm bình thản.