Người Dấu Yêu

Chương 832




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 832 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 832CẢ ĐỜI NÀY, CẬU SẼ KHÔNG UỐNG RƯỢU NỮA

Lúc này, trong phòng cấp cứu, Mặc Lương Vũ đang được tiêm Naloxone để điều trị. Bởi vì thời gian uống rượu quá dài, phần lớn cồn đã đi vào máu, cho nên chỉ có thể truyền dịch để thải bớt.





Một loạt tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, cậu ta quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Mục và Tần Bách Duật thì thở hổn hển gọi, “Anh Hai, anh Tư…”





Kiều Mục nhướng mày trêu ghẹo: “Xem ra là không bị độc đến ngu người, vẫn còn nhận ra được người quen.”





Mặc Lương Vũ mím môi, cụp mắt xuống, bộ dáng rất ấm ức.





“Cậu xem lại nhân phẩm của mình đi! Mặc Lương Vũ, không phải tôi nói cậu chứ, cậu lớn chừng tuổi này rồi, còn không biết mình uống được bao nhiêu rượu sao? Không uống được thì cũng đừng ra vẻ, cậu khá lắm rồi nhỉ!”





Kiều Mục là kiểu người miệng dao găm, tâm đậu hũ, ngoài miệng thì trách mắng nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ lo âu.





Mặc Lương Vũ nghe vậy thì yếu ớt gật đầu, nhếch môi nói, “Anh Hai, em sai rồi.”





Thật ra ngày hôm qua cậu ta chỉ thấy không vui nên mới uống rượu, chứ thật sự không có ý uống cho đến chết.





Ai ngờ cứ uống mãi, rồi sau đó coi rượu ngoại như nước, kết quả là… say mèm.





Tới sáng hôm nay tỉnh lại, cậu ta cảm thấy trong người rất không ổn.





Cậu ta muốn nhúc nhích cũng hết sức khó khăn, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể với được cái điện thoại, ấn gọi bừa, may là gọi được cho Vân Đình.





Cậu ta sống một mình trong biệt thự nhà họ Mặc. Thường ngày, trừ khi cậu ta yêu cầu, nếu không người giúp việc sẽ không bước nửa bước vào biệt thự.





Thậm chí cậu ta chưa từng nói với bất cứ ai, trước đây cậu từng có ý định dùng biệt thự nhà họ Mặc làm tổ ấm của mình và Lăng Mật.





Cậu ta không dám để cho người khác biết ý định mất mặt này, bởi vì quá nực cười, mà cũng quá đáng buồn.





Bởi vậy, khi cảm xúc dâng trào, cậu ta mới uống rượu tới mức ngộ độc.





Haizz, nhục thật!





Lúc này, Kiều Mục nhìn Mặc Lương Vũ, muốn mắng thêm vài câu nữa nhưng lại không nỡ.





Dù gì cũng là anh em bạn bè thân thiết lớn lên cùng nhau, thấy cậu ta khổ sở như vậy, trong lòng anh ta cũng không chịu nổi.





Kiều Mục thở dài, chỉ tay vào cậu ta nói, “Cậu biết sai là tốt rồi. Lần này là do cậu may mắn, được Vân Đình đưa tới bệnh viện. Nếu lần sau cậu vẫn bất chấp hậu quả như thế nữa, thì chắc bọn anh phải xuống tầng hầm số một mới gặp được cậu.”





Mặc Lương Vũ đầu óc mơ màng, không chút nghĩ ngợi liền hỏi: “Tầng hầm số một là ở đâu?”





Kiều Mục dựa nghiêng vào cái tủ lùn bên cạnh mép giường phòng cấp cứu, mặt không chút cảm xúc đáp lại, “Nhà xác!”





Mặc Lương Vũ: “…”





Cả đời này, cậu ta sẽ không uống rượu nữa.





Chỉ chốc lát sau, Mặc Lương Vũ có chút kiêng dè nhìn về phía Tần Bách Duật.





Từ lúc vào cửa tới giờ, anh Tư không nói một câu nào.





Lúc anh im lặng luôn để lộ ra cảm giác áp bách hà khắc khiến người ta phải sợ hãi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn





Trên mu bàn tay của Mặc Lương Vũ còn ghim kim truyền dịch giải độc. Cậu ta nghiêng đầu nhìn dây treo, ánh mắt lóe lên, lúng túng nói: “Anh Tư, gây phiền phức cho anh rồi.”





Tần Bách Duật nhìn về phía cậu ta với ánh mắt sâu xa. Chỉ một ánh mắt mà khiến cho cậu ta tê cả da đầu.





Mặc Lương Vũ vô thức giơ ba ngón tay lên thề với trời, “Anh Tư, sau này em tuyệt đối sẽ không uống rượu nữa!”






Tần Bách Duật im lặng vài giây rồi mới nói: “Ừ, nhớ kĩ lời cậu nói.”





Mặc Lương Vũ cảm động suýt khóc.





“Anh Tư, chị dâu không sao chứ?” Để phá vỡ bầu không khí gượng gạo giữa hai anh em, Mặc Lương Vũ quyết định mượn danh nghĩa chị dâu để phá vỡ bế tắc.





Khắp thế gian này, ai cũng không được, chỉ duy chị dâu có thể khiến cho anh Tư từ thiên thần nghiêm túc biến thành nam thần trần gian.





Quả nhiên, khi nhắc đến Nghiên Thời Thất, ánh mắt tối lạnh của Tần Bách Duật dịu đi ngay lập tức, “Ừ, không sao.”





Mặc Lương Vũ đưa tay day trán, chần chừ vài giây, rồi vẫn mở lòng mình ra thì thào: “Xin lỗi, làm các anh lo lắng rồi. Thật ra thì em không sao cả, chỉ là tối qua có chút không vui, uống hơi nhiều rượu. Các anh yên tâm, em nghĩ suốt từ lâu rồi, tuyệt đối không phải khổ vì tình đâu.”





Quả thật Mặc Lương Vũ đã trưởng thành. Ít nhất, trải qua chuyện tình cảm bị phản bội, cậu ta đã càng thêm từng trải thông suốt, cũng hiểu thêm rất nhiều đạo lí.





Dạo này xảy ra đủ thứ chuyện, mà cậu ta còn gây ra bê bối ngộ độc rượu.





Tuy mấy người anh không nói gì, nhưng suy cho cùng cậu vẫn tạo phiền phức và gây rối cho bọn họ.





Mặc Lương Vũ ngẫm nghĩ, trong cuộc sống sau này, cậu ta phải nỗ lực gấp đôi. Dù không đuổi kịp bước chân xuất sắc của bọn họ, thì ít nhất cũng không thể tụt lại phía sau quá nhiều.