Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 822 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 822TỚ CÓ CHÚT VIỆC ĐỘT XUẤT!
Tối hôm đó, cư dân mạng được dịp bàn tán không ngừng nghỉ.
Mà tới khoảng chín giờ tối, mấy người Kiều Mục mới lục tục rời khỏi bệnh viện.
Ưng Phi Phi lái xe tới cho nên kéo Doãn An Táp tới bãi đỗ xe định đưa cô ấy về nhà. Nhưng họ vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại của Doãn An Táp đã reo lên.
Cũng không biết bên kia đầu dây là ai, Ưng Phi Phi nhìn thấy lúc cô ấy bắt máy còn cố ý thấp giọng. Cô nghĩ có thể là chuyện công việc không tiện để người ngoài nghe thấy.
Mà Ưng Phi Phi là một cô gái rộng rãi, sợ mình đứng bên cạnh thì Táp Táp sẽ không tiện nói chuyện, cho nên quyết định bước nhanh tới phía trước, kéo giãn khoảng cách rồi thỉnh thoảng quay đầu nhìn Doãn An Táp.
Chưa tới một phút sau, Doãn An Táp đã cúp máy, Ưng Phi Phi cũng dừng bước đứng tại chỗ chờ cô nàng đi tới, nhưng đối phương lại đứng im.
“Phi Phi, xin lỗi cậu, tớ… có chút việc đột xuất, không thể về nhà với cậu được rồi!”
Ưng Phi Phi nghe thấy vậy thì ‘À’ lên rồi đi trở về trước mặt Doãn An Táp, “Có chuyện gì vậy?”
Doãn An Táp vô cùng áy náy nói: “Công ty có việc đột xuất gọi tớ về. Lát nữa tớ bắt xe đi, cậu không cần đưa tớ đâu.”
Ưng Phi Phi thấy khó hiểu, “Tớ cũng có thể đưa cậu tới công ty mà. Trời lạnh thế này, gần bệnh viện cũng không dễ bắt xe, cậu đừng khách sáo với tớ. Đi nào, tớ đưa cậu đi!”
Ánh mắt Doãn An Táp mang theo sự trốn tránh, từ chối: “Không cần, thật đấy. Chuyện tối nay đã làm cậu mệt mỏi rồi, vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi. Vả lại, công ty của tớ cũng ở gần đây, còn có mấy đồng nghiệp nhờ tớ tiện đường tới đón đến công ty nữa. Cũng nhiều người mà để cậu đưa đi rất phiền phức, cậu về trước đi.”
Ưng Phi Phi thấy Doãn An Táp nói quá thành khẩn cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Công ty gì vậy chứ, đêm hôm khuya khoắt còn họp hành, ông chủ các cậu có bệnh phải không?”
Ưng Phi Phi nói rồi lại sợ run.
Cô nhớ ra rồi, hình như ông chủ của Táp Táp là Kiều Kình mà.
“Ha ha, không còn cách nào, người mới như tớ kiếm được một việc làm đã may lắm rồi, sao còn dám kén cá chọn canh chứ.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lời tự giễu của Doãn An Táp khiến Ưng Phi Phi xúc động lây, bèn phụ họa một câu: “Cậu nói cũng phải, trước đây lúc tớ mới đi làm cũng không dễ dàng hơn cậu bao nhiêu!”
“Cho nên đại tiểu thư Ưng Phi Phi mau về nhà đi thôi. Tớ đi vệ sinh một chút, không nói nhiều với cậu nữa!”
Ưng Phi Phi nhìn theo bóng dáng Doãn An Táp chạy ngược trở về bệnh viện chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi, vậy cậu nhớ chú ý an toàn nhé. Có gì cứ gọi điện thoại cho tớ!”
“Ừ, tớ biết rồi!”
Ưng Phi Phi nhìn theo bóng dáng Doãn An Táp chạy vội trở về khu nội trú dần biến mất trong màn đêm, mà sâu kín thở dài.
Cô ngửa đầu nhìn không trung đầy sao trời, không khỏi ôm lấy cánh tay mình.
“Sao cô còn chưa đi?”
Ngay lúc Ưng Phi Phi định cất bước đi tới bãi đỗ xe thì chợt có một giọng nói trầm thấp truyền từ sau lưng tới.
Trong bóng đêm sâu thẳm, cô nghe thấy tiếng của đối phương không còn khoe khoang ngang ngược như ban đầu nữa.
Ưng Phi Phi không biết rốt cuộc Mặc Lương Vũ đã gặp phải chuyện gì, chỉ là thời gian trước có nghe nói nhà họ Mặc đột nhiên tổ chức tiệc đính hôn nhưng sau đó lại im lặng.
Cô cũng nghe được nhiều lời đồn đãi, thậm chí còn nghe nói Lăng Mật đã gả cho cậu chủ nhà họ Đường rồi.
Chuyện trong giới nhà giàu bọn họ lúc nào cũng phong phú đa dạng còn hơn phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ nữa.
Ưng Phi Phi không rảnh rỗi đi tìm hiểu, chỉ xem nó là gia vị cuộc sống để tám chuyện trong lúc rảnh rỗi mà thôi.