Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 818 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 818BẢO BỐI CỦA ANH, CÔ GÁI TRONG TIM ANH!
Nghiên Thời Thất than thở, đây là chị gái giả rồi.
Ưng Phi Phi dù sợ khí thế lạnh lùng và xa cách của Tần Bách Duật nhưng không dằn nổi tâm lí muốn mách lẻo, bèn tiến lên trước một bước, chỉ vào cổ chân Nghiên Thời Thất, “Ban nãy cô ấy đau sắp khóc!”
Nghiên Thời Thất bày ra vẻ mặt không còn lưu luyến cuộc sống, đây là bạn thân giả rồi?!
Doãn An Táp còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói trầm khàn mất hứng của Tần Bách Duật vang lên, “Sao không chờ anh quay lại?!”
Nghe vậy, Ôn Tranh phẩy tay với đám Ưng Phi Phi, ba người nối đuôi nhau ra ngoài.
Nghiên Thời Thất nhìn bóng dáng bỏ chạy sau khi đào hố cho mình của họ, khóc không ra nước mắt.
Trước giường bệnh, nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Tần Bách Duật, đôi mắt linh động của cô lóe lên, sau đó che vầng trán của mình, “Anh Tư, em đau đầu…”
Hết cách rồi, có đôi khi khổ nhục kế có thể cứu mạng người!
Quả nhiên, cơn giận trên khuôn mặt tuấn tú của Tần Bách Duật rút lui như thủy triều, không còn chút dấu vết.
Anh lấy túi chườm trên tủ đầu giường, kéo tay cô xuống rồi khàn giọng căn dặn, “Không được chạm vào vết thương, anh chườm đá cho em nhé.”
Nghiên Thời Thất chớp mắt, sa vào đôi mắt đượm nét lo âu của anh, lòng cô rất khó chịu, “Em không đau nữa, anh chớ lo.”
Tần Bách Duật mím bờ môi mỏng, không nói một lời.
Anh rất nhẹ tay, cầm túi đá cẩn thận chườm xung quanh cục u.
Lời an ủi của Nghiên Thời Thất chẳng hề có tác dụng, gương mặt rầu rĩ của anh vẫn thấm sương lạnh như cũ.
Nhìn cảnh tượng này, lòng Nghiên Thời Thất rất bất an.
Cô đưa tay ngăn động tác của anh lại, giật túi chườm từ tay anh, kéo đầu ngón tay se lạnh của anh chầm chậm đặt lên bụng của mình, “Anh Tư, anh sờ con đi!”
Dù chẳng sờ được gì nhưng cô muốn dùng cách này để xoa dịu phần nào cảm xúc của anh.
Lúc sắp chạm vào bụng cô, Tần Bách Duật đột nhiên khựng lại. Anh nắm đầu ngón tay của cô đặt lên môi mình, hôn một cái, cất giọng khàn khàn quyến rũ, “Anh không sờ, tay lạnh lắm.”
Nghiên Thời Thất nằm im trên giường, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên ngón tay của cô. Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, khẽ nói: “Em gọi bác sĩ tới khi anh không có ở đây, là không muốn anh lo lắng thêm. Thật ra vết thương trên cổ chân cũng không đau lắm, bác sĩ nói bây giờ không được cử động, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ phục hồi.”
“Anh không trách em!” Tần Bách Duật vuốt ve mu bàn tay mịn màng của cô, “Nếu không muốn anh lo, sau này đừng tự ý hành động nữa, nhé?”
Nghiên Thời Thất chớp đôi mắt không có tiêu cự, gật đầu.
Mắt của cô đột nhiên lại tối hơn một chút.
Sợ anh nhìn ra manh mối, Nghiên Thời Thất khép rèm mi, thầm thở dài.
Cô không biết tình huống này có bình thường hay không. Bắt đầu từ lúc tỉnh dậy, đôi mắt cô chợt sáng chợt tối. Cảm giác này khiến cô thấp thỏm, không biết gỡ bỏ ra sao.
Bác sĩ nói rõ, vì cô mang thai nên không thể dùng bất cứ loại thuốc nào.
Dù là thuốc cao trên cổ chân cũng dùng thuốc Đông y, bôi ngoài da sẽ không có bất cứ ảnh hưởng nào tới thai nhi.
Nhưng mắt của cô…
Mạch suy nghĩ của Nghiên Thời Thất đột nhiên rối loạn, trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, cô bất giác thiếp đi.
Đầu giường, Tần Bách Duật nghe tiếng hít thở đều đều say ngủ của cô, cơ bắp trên mặt anh không ngừng co giật. Ban nãy anh nhìn rất rõ con ngươi của cô hoàn toàn không có tiêu cự.
Cô không nói, dù nhắm mắt rất nhanh, nhưng khoảng cách của họ gần như vậy, căn bản không thoát khỏi cái nhìn chăm chú của anh. Nguồn : ngontinh hay.com
Bảo bối của anh, cô gái anh đặt trong lòng, ngàn lần không nên chịu đựng tất cả những chuyện này.