Người Dấu Yêu

Chương 737




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 737 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 737NGƯỜI NHÀ HỌ ÔN ĐẾN RỒI!

Mười giờ sáng hôm sau, tại Cục Cảnh sát Tam Hoàn.





Khi mấy người Nghiên Thời Thất đến Cục Cảnh sát, thì đã có một chiếc xe SUV màu đen đỗ ở ngoài cửa, là xe nhà họ Ôn.





Ôn Tĩnh Hoằng ngồi ở ghế lái, hơi ngẩn người nhìn chiếc Maserati đang tiến lại gần. Đoan Mộc Lam Nhã ngồi bên ghế lái phụ lo lắng nói: “Là mấy đứa Tranh Tranh!”





Ông cụ Ôn Sùng Lễ ngồi ở ghế sau, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, trán nhíu lại thật chặt.





Ôn Tĩnh Nho mông lung ngồi bên cạnh ông cụ, không biết xảy ra chuyện gì, “Ba, Tiểu Nhân ở đâu? Sao chúng ta chờ lâu vậy còn không thấy người?”





Ôn Tĩnh Nho mở cửa sổ xe nhìn quanh liên tục. Ông không hiểu sao lại phải đến Cục Cảnh sát Tam Hoàn gặp vợ mình.





Nhưng sáng nay ông cũng cảm thấy bầu không khí trong nhà rất lạ.





Ông cụ Ôn Sùng Lễ nghe con trai hỏi thì chán nản nhìn sang. Đứa con trai này của ông vừa chất phác lại hiền lành, suy nghĩ cũng rất đơn giản, đời này cơ bản đều không thể trở nên xuất sắc được.





Lúc trước để thằng bé cưới trưởng nữ nhà họ Trang về là bởi ông nghĩ Trang Nhân thông minh lanh lợi, giỏi quản lí gia đình, không chừng còn có thể giúp đứa con thứ này của ông có được thành tựu.





Nhưng ông lại không ngờ Trang Nhân là một phụ nữ không yên phận.





Ỷ vào việc chồng mình là người đơn giản, cô con dâu của ông cụ không ít lần xúi bẩy Ôn Tĩnh Nho gây ra không ít trò ồn ào lộn xộn ở nhà họ Ôn.





Lần này lại còn đến mức bị bắt vào Cục Cảnh sát.





Ôn Sùng Lễ kiêu ngạo cả đời, không ngờ danh dự của mình đều tiêu tan trong tay mấy đứa con ruột.





Sáng nay ông cụ nhận được điện thoại của Tranh Tranh, hẹn bọn họ mười giờ đến Cục Cảnh sát Tam Hoàn một chuyến.





Vốn ông cụ nghĩ hai đứa nhỏ có chuyện gì, hỏi kĩ càng thì mới biết là Trang Nhân bị bắt.





Đôi mắt Ôn Sùng Lễ hơi mờ đi, trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện không may, cơ thể già nua của ông cụ sắp không chịu nổi nữa rồi.





Ôn Tĩnh Nho lúc này nhìn mà không hiểu ánh mắt phức tạp của ba mình, bèn nhíu mày cao giọng hỏi lại, “Ba, ba đừng chỉ nhìn con mà không trả lời thế chứ, rốt cuộc Tiểu Nhân đang ở đâu ạ?”





Nghe ông ta hỏi liên tục, Ôn Tĩnh Hoằng ngồi ở ghế lái vô cùng bực dọc, “Chú Hai, đừng hỏi nữa, sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi, không phải gấp.”





Ôn Tĩnh Nho bị anh Cả quát một câu thì gãi đầu, “Em có gấp đâu, chẳng phải mọi người nói gặp Tiểu Nhân ở đây sao!”





Ôn Tĩnh Hoàng bị Ôn Tĩnh Nho hỏi vặn lại thì rất bực mình, nhưng ông cũng không nói nhiều. Dù sao bọn họ đều không biết chính xác Trang Nhân xảy ra chuyện gì, cũng không biết Tranh Tranh muốn làm gì nữa.





Ôn Sùng Lễ lắc đầu thở dài, đôi mắt dần nhuộm hơi nước, xám mờ suy sụp như lá rụng cuối thu, không hề có sức sống.





Tiếng động cơ xe càng lúc càng gần.





Đoan Mộc Lam Nhã mở cửa xuống xe đầu tiên.





Bà vòng qua đầu xe, chiếc Maserati màu bạc chậm rãi dừng trước mặt bà.






Trên chiếc xe đi trước, Ôn Tranh ngồi bên cạnh tài xế kéo cửa sổ xuống.





Đoan Mộc Lam Nhã hơi khom người, cẩn trọng hỏi dò: “Tranh Tranh, thím Hai của con ở trong Cục Cảnh sát thật sao?”





Ôn Tranh gật đầu, tháo đai an toàn, mở cửa xe bước ra.





Đoan Mộc Lam Nhã thoáng bối rối, ngoái đầu nhìn ông cụ Ôn ngồi trong xe đang liên tục liếc về bên này, không nhịn được hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không?”

Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!

“Nghiêm trọng hay không thì phải hỏi cảnh sát.” Ôn Tranh không trả lời trực tiếp câu hỏi của Đoan Mộc Lam Nhã.





Lúc này, Nghiên Thời Thất cũng bước ra từ chiếc Maserati đằng sau. Vừa đóng cửa xe lại, cô không khỏi rùng mình một cái.





Hôm nay thật là lạnh, lại còn tặng kèm làn sương mù đặc sản của Đế Kinh nữa chứ.





Nghiên Thời Thất ngửa đầu nhìn trời, mây mù che lấp ánh nắng, giăng kín bầu trời khiến bầu không khí hơi nặng nề. Sương mù dày nặng bao phủ cả thành phố.





Không có gió, nhiệt độ cũng rất thấp, cả Đế Kinh bị vây trong bầu không khí bức bối mờ mịt.