Người Dấu Yêu

Chương 679




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 679 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 679MỌI NGƯỜI ĐỪNG ĐI ĐƯỢC KHÔNG?

Dung Uẩn bấy giờ mới nhìn một vòng những người xung quanh, cầm cốc nước trên bàn lên, xoay xoay trong lòng bàn tay, “Ngại quá, Mộc Sênh còn nhỏ, không hiểu chuyện, chạy tới đây quấy rầy hai cháu. Bà là mẹ nó, thay mặt nó xin lỗi hai cháu.”





Đoan Mộc Sênh đang ôm cặp sách, nghe vậy liền quay sang nhìn Dung Uẩn.





Cậu ta không nói gì nhưng lại nhíu mày, ánh sáng trong mắt dần tàn lụi. Sao cậu ta cảm thấy thái độ nói chuyện của mẹ mình có gì đó kì quặc nhỉ?!





Tuy Đoan Mộc Sênh còn nhỏ, nhưng là cậu chủ được sinh ra trong gia tộc lớn, không phải một thiếu niên non nớt không hiểu chuyện đời.





Mấy chuyện như nhìn vẻ mặt đoán tiếng lòng cậu ta còn rất nhuần nhuyễn.







Đoan Mộc Sênh cụp mắt, loáng thoáng cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.





Cậu ta cúi đầu như một đứa nhỏ ngoan ngoãn, bắt đầu kiềm chế ánh mắt và tâm tình không ngừng xao động của bản thân.





Hu hu, nữ thần gần ngay trước mắt vậy mà nắm tay cũng không được, đau lòng quá đi mất!





Lúc này, Ôn Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, lãnh đạm đáp lại, “Không tính là quấy rầy, bà không cần xin lỗi, bà cũng nói chúng ta đều là người nhà, cần gì phải khách sáo vậy chứ.”





Bàn tay cầm cốc nước của Dung Uẩn lập tức siết chặt, mấy câu nhẹ nhàng hờ hững mà nặng nghìn cân của Ôn Tranh chọc cho bà ta cảm thấy ngực như bị nghẹn.





Bà ta còn chưa thèm hỏi tội, con bé này lại dùng chữ “người nhà” để nhắc nhở bà ta.





Chuyện rắc rối này là do Đoan Mộc Sênh gây ra, ông Trịnh ngồi cạnh cũng không dám bỏ qua, vội vàng nói: “Hai cô chủ, có lẽ là cậu chủ nhỏ chưa từng gặp minh tinh cho nên mới tò mò chạy qua đây. Cậu ấy không xúc phạm đến hai cô chứ ạ?”






Nói đến đây Dung Uẩn liền không vui.





“Xúc phạm?” Dung Uẩn lập lại từ ngữ ông Trịnh vừa dùng, cười khẩy: “Ông Trịnh nói kiểu gì vậy? Có chuyện gì mà Mộc Sênh chưa từng gặp cơ chứ? Cần thiết phải vì một minh tinh mà chạy tới xúc phạm hai đứa nó à? Ông nói thế không hay lắm thì phải!”





Dung Uẩn vốn là một người phụ nữ giỏi kiềm chế và rất khoan dung, nếu không thì đã không nhẫn nhịn làm y tá riêng cho ông cụ Đoan Mộc suốt hai mươi năm trời, sau đó cuối cùng trở thành bà Đoan Mộc.





Nhưng bây giờ, chỉ cần là chuyện liên quan đến Đoan Mộc Sênh thì bà ta liền khó có thể giữ được bình tĩnh. Làm mẹ thì mạnh mẽ, làm mẹ thì kiên cường, nhưng có đôi khi, làm mẹ sẽ kích động.





Ông Trịnh nghe bà ta nói thì hơi xấu hổ, ngượng ngùng gật đầu, “Vâng vâng, bà chủ nói đúng.”





“Mẹ, sao mẹ nói ông Trịnh như thế?! Con đúng là chưa từng gặp minh tinh nên đến xem mà, có vấn đề gì đâu chứ?” Đoan Mộc Sênh không đành lòng nổi, tâm lý nổi loạn của tuổi dậy thì lại bị kích động. Xuất phát từ tâm tư muốn bảo vệ thần tượng của fan não tàn, nghe được vẻ châm chọc trong lời của Dung Uẩn, cậu ta liền hếch mặt lên chống đối.





“Con…” Dung Uẩn tức giận, lại không nỡ mắng con trai mình, nhịn đến mức mặt mũi vặn vẹo.


Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!

Bầu không khí trong phòng khách lúc này như đông lại. Tần Bách Duật trầm mặc từ đầu liếc Đoan Mộc Sênh một cái, sau đó nhìn Dung Uẩn, từ tốn cất lời, “Nếu đã gặp nhiều rồi thì sau này nên tập trung học tập cho tốt, đừng suốt ngày đắm chìm vào Internet. Bà Dung, tuy nơi này thật sự là nhà Đoan Mộc, nhưng cũng chính là ông Đoan Mộc mời chúng tôi đến đây. Chúng tôi không cần khúm núm để ý nét mặt của ai cả. Nếu còn có gặp phiền phức ngoài ý muốn, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay.”





Dung Uẩn không giả vờ bình tĩnh được nữa.





Từ trên xuống dưới người nhà Đoan Mộc đều biết ông cụ Đoan coi trọng bữa tiệc nhận người thân này đến mức nào.





Nếu bà ta và Tiểu Sênh làm người ta tức giận bỏ đi, ông cụ sẽ tha cho bà ta sao?





Ánh mắt Dung Uẩn khẽ lóe nhẹ, nhưng vừa rồi đã làm bộ làm tịch quá ngạo mạn, lúc này càng… không có bậc thang để xuống, tiến không được, lùi cũng không xong.





Ông Trịnh khẽ liếc bà ta, vỗ vỗ đầu gối của mình, không nói gì.





Lúc này Đoan Mộc Sênh cũng đã biết bản thân đã gây họa, lén lút nhìn Tần Bách Duật, ánh mắt hiện lên vẻ lên án, bĩu môi lúng túng nói, “Em, em chỉ tò mò nên mới chạy qua đây nhìn thôi. Nếu em làm mọi người không vui thì cho em xin lỗi. Mọi người… đừng đi được không?”