Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 661 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 661EM DÂU, ANH SẼ KHÔNG GIẬN CHÓ ĐÁNH MÈO EM ĐÂU!
Nghiên Thời Thất ít nhiều gì cũng có lo lắng. Bọn họ không muốn giấu giếm gì, chẳng qua kết quả điều tra chưa đầy đủ, cứ tùy tiện mà đưa ra kết luận thì quá vô trách nhiệm.
Lúc cô đang cân nhắc có nên lên tiếng giảng hòa một câu không, dù sao cũng còn hơn là để cho anh em bọn họ “xích mích”, thì người đàn ông bên cạnh cô sâu kín nói một chữ: “Có.”
Kiều Mục cảm thấy hài lòng gật đầu, vẻ mặt cũng hòa hoãn vài phần, “Nếu cậu coi anh là anh em, thì ngay bây giờ, cậu hãy gọi Mục Nghi trở về cho anh đi!”
Nghiên Thời Thất: “???”
Sao lại liên quan tới Mục Nghi rồi?
Không phải dạo này anh ta đang nghỉ phép sao?
Sau đó, cô lại nghe thấy Kiều Mục cắn răng nghiến lợi nói thêm: “Cậu tư Tần, không phải anh nói cậu ấy chứ, cậu coi anh là anh em, mà mẹ nó chứ cậu lại cho cậu ta nghỉ phép! Cậu có biết cậu ta chạy đi Mỹ rồi không? Hừ!!!”
Nghiên Thời Thất chợt hiểu ra, đồng thời không kìm được bật cười thành tiếng.
Hóa ra là như vậy!
Mục Nghi xin nghỉ phép, chẳng lẽ là… đi tìm Hoan Hoan?
Tiếng cười của Nghiên Thời Thất vang lên, Kiều Mục lập tức hung dữ trừng cô, “Em dâu, em cười trên nỗi đau của anh đấy à?”
“Đâu có!” Nghiên Thời Thất ho nhẹ một tiếng, thôi cười, nghiêm trang lắc đầu nói: “Anh hai Kiều có muốn uống trà không?”
“Không uống!” Kiều Mục thở phì phò, hai tay kéo hai bên vạt áo khép lại trước ngực, ngồi dựa vào ghế xô pha, mặt mày cau có khó xem.
Tức điên hết cả người!
Không biết cái ngày gì đây nữa!
Hiện giờ nhà họ Kiều đang loạn cả lên, tình hình rối ren, vậy mà Mục Nghi còn chạy sang Mỹ. Nghe tin này nửa tiếng trước, anh ta suýt chút nữa đã phá nát luôn cả phòng bệnh.
Tên Đầu Gỗ này không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì là gì?!
Anh ta bây giờ bị thương nặng mới lành, lại vừa lúc trong gia tộc xảy ra đủ chuyện, đừng nói là đi Mỹ, dù là ra khỏi tỉnh thôi cũng còn khó khăn.
Không chỉ như thế, nhóc con còn khoe với anh ta qua điện thoại, nói hôm qua Mục Nghi dẫn cô đi chơi ở Universal Studios.
Cái Studios lãng nhách kia có gì vui chứ?
Nếu thích thì cứ nói với chú Hai là được, chú Hai xây hẳn luôn cho một cái, được chưa?
Kiều Mục vừa tức giận vừa sốt ruột, trong cơn thịnh nộ liền chạy thẳng tới Vịnh Lâm Hồ. Dù sao thì ngày hôm nay, nếu anh không đợi được tin tức chú Tư gọi Mục Nghi trở về thì anh sẽ ở lại đây, có chết cũng không đi.
Lúc này, Tần Bách Duật liếc Kiều Mục rồi nheo mắt lại, giọng điệu trầm xuống vài phần, “Anh Hai, chú ý thái độ của anh đi.”
Dám nổi điên với người phụ nữ của anh, anh không ngại cho Mục Nghi nghỉ phép thêm nửa tháng.
Kiều Mục hít một hơi, vừa định đáp trả một câu thì chợt thấy vẻ mặt không vui của Tần Bách Duật. Anh ta quay đầu sờ sờ mũi, mềm giọng nói: “Em dâu, anh chỉ để ý đến việc thôi, không phải nhắm vào em đâu, em đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện này do chồng em quá đáng, anh sẽ không giận chó đánh mèo em.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nghiên Thời Thất lắc đầu cười tinh nghịch, nói một câu không sao.
Tới mức này rồi mà còn nói sẽ không giận chó đánh mèo?
Sao cô cứ cảm thấy tối nay anh hai Kiều tới đây để tìm tự làm khó mình vậy nhỉ?
Đương nhiên, cô sẽ không thật sự để bụng. Thấy mặt mày lạnh nhạt của Tần Bách Duật có vẻ chán ngán, cô kéo kéo ống tay áo của anh. Thấy anh nhìn sang, cô liền cười tủm tỉm, nhướng mày đánh mắt về phía Kiều Mục.
Tần Bách Duật nhìn cô, giơ tay lên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Khi dời tầm mắt đi, anh đổi sang chủ đề khác: “Vân Đình sao rồi?”
Cảm xúc của Kiều Mục tới nhanh rồi đi cũng nhanh. Nghe anh hỏi, anh ta trái lại nghiêm mặt nói, “Không sao rồi, theo dõi nguyên một ngày, mới xuất viện vào tối qua.”
“Ừ.” Tần Bách Duật đáp một tiếng, rót tách trà cho Kiều Mục rồi hỏi: “Kiều Phỉ Bạch đã xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Kiều định tính thế nào?”