Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 546 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
MẸ NÓI ĐƯỢC LÀ ĐƯỢC!
“Về vì chú Hai.” Kiều Kình ngồi trong xe, vẻ mặt căng chặt chưa từng thấy.
Anh ta nhìn lướt qua cửa sổ khu nội trú với ánh mắt xa xăm, rồi nói thêm một câu: “Quan hệ giữa chú Hai và cô chủ nhà họ Lăng không bình thường.”
Câu nói này làm cho Ôn Nhĩ Hoa và Kiều Viễn Chính ngồi ghế sau không khỏi quay sang nhìn nhau.
Trong ánh mắt giao nhau của hai người đều là vẻ sững sờ.
Ôn Nhĩ Hoa rủ mắt vuốt ve móng tay được sơn màu xanh ngọc đậm, nụ cười trên môi như có như không, nói: “Nói như vậy, tên nhóc đó lại có thêm một lợi thế từ nhà họ Lăng rồi.”
Kiều Kình trên ghế lái phụ xoay người lại, khóe mắt liếc tài xế nhà mình, hạ giọng nói: “Mẹ, hiện giờ cậu ta đã tỉnh rồi, có phải chúng ta nên sớm giải quyết dứt điểm người ra tay ngày hôm đó không? Tuy rằng hiện giờ hắn vẫn còn bị giam giữ, nhưng con nghe nói cậu Tư nhà họ Tần đang điều tra. Nếu bị bọn họ điều tra ra sự thật…”
Kiều Kình bỏ lửng câu nói, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta đã thoáng sầm xuống nặng nề.
Kiều Viễn Chính mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn nghiêm chỉnh, bắt tréo chân ngồi bên cạnh Ôn Nhĩ Hoa. Nghe Kiều Kình nói vậy, ông ta háy mắt nhìn anh ta, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên vẻ từng trải lõi đời, “Tiểu Kình, con lo bò trắng răng rồi!”
Nói xong, ông ta nhìn sang Ôn Nhĩ Hoa đang ngồi bên cạnh, trên khuôn mặt hằn đầy nếp nhăn năm tháng kia thoáng hiện lên nét thâm thúy, “Mẹ con đã chuẩn bị tốt chuyện này từ lâu.”
Ôn Nhĩ Hoa đang ngắm nghía móng tay chợt ngẩng đầu lên đón ánh mắt Kiều Viễn Chính, cười dịu dàng nói: “Không tính là chuẩn bị. Nhưng khoảng thời gian ở Đế Kinh cũng không tính là uổng công. Nếu thật sự những chi tiết kia bị điều tra ra, thì mẹ dám chắc cậu tư Tần sẽ nể mặt mẹ một lần, chỉ cần như vậy là đủ rồi.”
Người của mấy gia tộc lớn kia, tuy mặt ngoài xưng anh em kết nghĩa, dùng tuổi tác để định vai vế, nhưng trên thực tế thì người có thể đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là cậu Tư nhà họ Tần.
Ít nhất, lời nói của cậu tư Tần đủ sức nặng, có thể khiến cho Kiều Mục câm miệng.
Lúc này, Kiều Kình nhìn chằm chằm Ôn Nhĩ Hoa, suy nghĩ sâu xa một lát rồi vẫn nói ra sự lo lắng của mình: “Mẹ, dù là như vậy thì chúng ta cũng không thể thiếu cảnh giác được. Hơn nữa… mẹ chỉ là giúp Nghiên Thời Thất nhận lại thân phận với nhà họ Ôn mà thôi, chuyện này thật sự có thể giành được ân nghĩa từ cậu tư Tần sao?”
Ôn Nhĩ Hoa không giảm ý cười, “Mẹ nói được là được!”
Xã hội hiện nay, quyền lợi là trên hết.
Đúng là bà thích Tiểu Thất. Nhưng chút yêu thích này không đủ để bà trượng nghĩa ra mặt giúp đỡ cô tại nhà họ Ôn.
Bà đã hơn năm mươi tuổi, lại đang ở trong vòng xoáy nội chiến gia tộc, phí hoài biết bao năm tháng, tình người ấm lạnh gì đó đều bị mài mòn hết từ lâu rồi. Mà chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó thôi.
Đã nói tới mức này rồi, Kiều Kình cũng không nhiều lời nữa. Anh ta biết rõ mưu kế và thủ đoạn của mẹ mình không hề thua kém bất cứ người đàn ông nào. Chỉ mong sau khi chuyện bại lộ, Kiều Mục sẽ không trách bọn họ.
***
Sau khi cả nhà Kiều Kình đi rồi, Lăng Tử Hoan ngồi trước giường bệnh, chống cằm ngắm Kiều Mục.
Cô nhóc đã khóc cả một buổi chiều. Từ lúc gấp gáp về nước cô không nghỉ ngơi được mấy, khóe mắt vằn đỏ, mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi.
Kiều Mục vừa mới tỉnh lại, không có sức lực gì cả, bác sĩ dặn dò không thể ăn uống gì được, chỉ có thể truyền tạm dịch dinh dưỡng.
Trong phòng rất yên tĩnh, anh ta và Lăng Tử Hoan cứ nhìn nhau mãi, không cần nói chuyện cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng ấm áp.
“Cốc cốc…”
Cửa phòng truyền đến tiếng động, phá vỡ khoảnh khắc yên bình này.
Lăng Tử Hoan vô thức quay đầu lại. Lúc nhìn ra ngoài cửa kính, cô bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Cô nàng ngáp một cái, lúc đứng dậy còn tự mình lẩm bẩm, “Là Đầu Gỗ.”
Kiều Mục sầm mặt xuống.
Mục Nghi cầm hộp đồ ăn đứng ngoài cửa. Lúc cửa vừa mở ra, Lăng Tử Hoan cảm nhận được một cách rõ ràng trên người anh ta mang theo cảm giác phong trần lạnh lẽo, “Đầu Gỗ, anh tới rồi.”