Người Dấu Yêu

Chương 515




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 515 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









BA, CẦU XIN BA ĐỪNG ĐUỔI CON ĐI MÀ!

Ôn Tĩnh Hoằng trào phúng nhìn Nghiên Quân đã câm bặt. Chuyện cả nhà họ Ôn từng bị che mắt khiến cho tất cả mọi người đều mất hết mặt mũi.





Hôm nay, người của một gia tộc ở thành phố nhỏ cũng cả gan nói hươu nói vượn trước mặt bọn họ, thì ra đây chính là cách giáo dục của bọn họ.





Chẳng trách Ôn Tri Diên có nhiều bộ mặt như vậy. Có một cặp cha mẹ như vậy hậu thuẫn, thường xuyên “dạy bảo” thì cô ta phải vượt mặt sư phụ thôi.





Nghĩ đến đây, Ôn Tĩnh Hoằng chắp tay xoay người nhìn xuống: “Ôn Tri Diên, ngẩng đầu lên!”





Ông không còn gọi cô ta là “Diên Diên” hay “Tiểu Diên” nữa.





Nét yêu thương hiền từ của người cha trong ánh mắt mỗi khi nhìn cô ta đã dần dần tan biến.





Lúc này, Ôn Tri Diên quỳ rạp rất lâu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên đón lấy tầm mắt ông.





Khóe miệng cô ta vẫn còn vết máu, trên trán quấn băng vải thưa, lúc vừa ngẩng đầu lên thì nước mắt đã rơi lã chã xuống sàn nhà.





Tròng mắt Ôn Tri Diên đỏ như máu rỉ, nét mặt cô ta co rúm lại như đang cố hết sức để kiềm chế, “Ba…”





Khàn khàn, bất lực, lại vô cùng bi ai.





Vẻ đắc ý gian manh khi hãm hại Nghiên Thời Thất lúc trước đã biến mất không còn vết tích.





Ôn Tĩnh Hoằng nghiêm mặt lại, ánh mắt rất bình tĩnh. Nếu không phải hai tay ở sau lưng của ông đang siết chặt thành nắm đấm thì có lẽ người ta đã lầm tưởng ông không còn bất kì tình cảm gì với Ôn Tri Diên nữa.





Đoan Mộc Lam Nhã nhìn thấy cảnh này, tuy trong lòng không nỡ, nhưng cũng chỉ dám lặng lẽ đứng một bên không lên tiếng.





Trái tim bà như bị bóp nát, đau đến nỗi bà không biết phải làm thế nào.





Ôn Tĩnh Hoằng mím chặt môi, cánh mũi hấp háy, gằn từng câu từng chữ nói: “Tôi không phải ba cô, bắt đầu từ hôm nay, cô hãy quay về nhà họ Nghiên đi.”





Một câu nói này đã nghiền nát toàn bộ hi vọng của Ôn Tri Diên.





Hơi thở đột nhiên tắc nghẽn, cô ta há hốc miệng, không dám tin vào tai mình.





Trong lúc mờ mịt, cô ta bắt đầu lắc đầu, liên tục lẩm bẩm: “Không, không, ba, con không muốn về, con không muốn làm con nhà họ Nghiên, con là quý cô nhà họ Ôn, con là Ôn Tri Diên. Ba, ba không thương con sao? Tháng trước con mới vượt qua kì thi tuyển vào nhà văn hóa, ba quên rồi sao? Ba từng nói con là niềm tự hào của ba mà.”





Cô ta vừa nói, vừa quỳ gối lết đến bên chân Ôn Tĩnh Hoằng.





Ôn Tri Diên quỳ trước mặt ông, kéo gấu quần ông, ngước nhìn bóng dáng cao gầy của Ôn Tĩnh Hoằng.





Cô ta lay ông không ngừng, mặt đầy nước mắt, “Ba, ba không thể làm vậy được, ba phải tin con. Nếu là do con dùng tiền của nhà họ Nghiên thì con sẽ trả lại cho họ, có được không? Bây giờ con sẽ trả lại hết cho bọn họ, con không cần dù là một đồng! Ba, xin ba đừng đuổi con đi…”





Bà Liên và ông Nghiên đứng bên cạnh nghe thấy như vậy cùng đứng chết trân!





Trên mặt bà Liên lộ ra sự hốt hoảng, giọng nói run rẩy, “Con gái, con đang nói gì…”





Nhưng Ôn Tri Diên tựa như không hề nghe thấy cũng không thèm nhìn bà ta, nước mắt lã chã nhìn chằm chằm Ôn Tĩnh Hoằng.






Thấy cảnh này, Ôn Tĩnh Hoằng rủ mắt nhìn cô ta đang quỳ dưới đất, hai tay càng siết chặt hơn.





Đã qua nhiều năm, ông chưa từng để cho đứa nhỏ này phải khóc đau lòng như vậy, mà ông cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ con bé hèn mọn như vậy. Nhưng mà, ông không thể mềm lòng, cũng không được phép mềm lòng lần nữa.

Vietwriter.vn

Những chuyện nó gây ra, chuyện nào cũng đủ khiến cho nhà họ Ôn phải thấy nhục nhã.





Gia tộc họ Ôn từ bao đời nay quang minh lỗi lạc, nhưng chỉ vì một đứa trẻ này mà mất đi phẩm cách.





Suy nghĩ của Ôn Tĩnh Hoằng rất rối loạn, cảm xúc cũng vô cùng phức tạp.





Nhưng toàn bộ cảm xúc như như bão tố đều bị ông che giấu dưới vẻ mặt lạnh tanh.





Ôn Tri Diên cầu xin như một kẻ ăn mày đáng thương, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt. Vết máu nơi khóe miệng hòa lẫn nước mắt giống đóa tường vi có độc nở hoa dưới cằm.





Cô ta quỳ sụp khẩn cầu nhưng lại không nhìn thấy một chút yêu thương từng có nào trên gương mặt của Ôn Tĩnh Hoằng.





Ánh mắt chợt lóe lên, cô ta nước mắt nước mũi đầm đìa quay sang Đoan Mộc Lam Nhã, buông gấu quần Ôn Tĩnh Hoằng ra, bò tới, “Mẹ, mẹ sẽ không đuổi con đi, có đúng không?”