Người Dấu Yêu

Chương 513




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 513 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









MỌI NGƯỜI ĐỀU HIỂU LẦM DIÊN DIÊN RỒI!

Bầu không khí trong phòng lúc này rất kì lạ, Nghiên Thời Thất được một tay Tần Bách Duật ôm vào trong lòng, một tay khác của anh cầm túi đá chườm má cho cô.





Ôn Tranh ngồi trên xe lăn, Lôi Duệ Tu đặt hai tay lên bả vai cô, như sợ cô lại đột nhiên kích động, nên cố tình chuẩn bị sẵn tinh thần ngăn cản cô đứng lên.





Ôn Sùng Lễ và Ôn Nhĩ Hoa ngồi trước bàn, quản gia đứng sau lưng họ. Vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng thì đứng giữa phòng, mà Ôn Tri Diên vẫn luôn không lên tiếng quỳ rạp trên mặt đất.





Còn ông Nghiên thì kéo lấy bà Liên đứng trong góc phòng, trông rất lúng túng.





Ôn Tĩnh Hoằng nhìn lướt mọi người xung quanh rồi mới chỉ vào Ôn Tri Diên trên mặt đất, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Ôn Sùng Lễ, “Ba, vừa rồi ba có hỏi con đã điều tra thế nào, hôm nay, ngay tại đây, con sẽ nói một chút chuyện tốt mà Ôn Tri Diên đã làm cho mọi người nghe.





Ôn Tri Diên, quý cô ưu tú của nhà họ Ôn, cô con gái ngoan ngoãn trong mắt tất cả mọi người.





Nhưng không ai có thể ngờ được, năm đó nó có thể thi đậu trường đại học hàng đầu cả nước là nhờ dùng tiền của nhà họ Nghiên để mua chuộc chủ nhiệm lớp và giáo viên chịu trách nhiệm tuyển sinh.





Càng nực cười hơn là lí do để giáo viên trường đại học mở cửa sau cho nó, chủ yếu vẫn là thân phận con gái nhà họ Ôn của nó.





Nhà họ Ôn chúng ta kị nhất là dùng thân phận của mình để mưu cầu lợi ích cá nhân. Ôn Tri Diên biết rõ còn cố ý vi phạm, vô cùng đáng giận.






Còn nữa, trong lúc điều tra, con còn phát hiện ra năm năm trước có một bản báo cáo giám định chứng minh nó là con của con. Nhưng khi con tự mình đi làm xét nghiệm thì nó và con không có quan hệ cha con cùng huyết thống.





Ôn Tri Diên, có phải báo cáo đó là do cô làm hay không? Có phải cô đã biết mình không phải con cháu nhà họ Ôn từ sớm rồi, cho nên mới chuẩn bị sẵn bản báo cáo xét nghiệm, để đến khi sự việc bị bại lộ thì sẽ tiếp tục lừa gạt chúng tôi không?





Cô tự tung tự tác, ngang nhiên hưởng thụ tình yêu thương và vinh hoa từ cả hai gia tộc. Cô xem chúng tôi là kẻ ngu để đùa bỡn, có phải hay không?!”





Khi nói đến câu cuối cùng, đột nhiên Ôn Tĩnh Hoằng cao giọng truy hỏi Ôn Tri Diên.





Có thể thấy được, ông bị tổn thương, cũng rất đau khổ, trong giọng nói nhuốm đầy xót xa và nghẹn ngào.





Một người đàn ông hiên ngang đội trời đạp đất lại bị đứa con mà mình yêu thương nhất lừa gạt xoay vòng vòng, còn để cho cốt nhục lưu lạc bên ngoài, có nhà mà không thể về.





Chị Cả nói đúng, là ông hèn nhát, đúng là hèn nhát!





Lời nói này cũng đập vào tai Đoan Mộc Lam Nhã, khiến bà khó tin trừng mắt nhìn về phía Ôn Tri Diên.





Nếu như trước đó bà còn nghi ngờ mọi chuyện thì lời nói vừa rồi của Ôn Tĩnh Hoằng chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.





Tất cả mọi người đều không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Tri Diên vẫn luôn cúi đầu nằm trên đất.





Vào giờ phút này, Nghiên Quân nhìn thấy cô ta như vậy thì không đành lòng, ngập ngừng một lúc mới tiến lên trước, thở dài nặng nề nói: “Các vị, chuyện này… Có lẽ các vị đều đã hiểu lầm Diên Diên rồi.”






Lời của ông ta khiến Nghiên Thời Thất từ từ nhắm mắt lại, cười cay đắng.





Vực sâu đang ở ngay trước mắt, thế mà người cha này của cô lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.





Nghiên Quân nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Nghiên Thời Thất, nói: “Diên Diên và Tiểu Thất đều không có lỗi. Là tôi và mẹ bọn nhỏ làm sai.






Năm đó, sau khi biết thân thế của hai đứa nhỏ bị hoán đổi, chúng tôi cũng rất đau khổ, cũng rất muốn bù đắp sửa sai nhưng không biết nên làm thế nào.





Lần đầu tiên gặp Diên Diên, chúng tôi đã muốn nhận nó về nhà họ Nghiên rồi. Nhưng mà… Tiểu Thất cũng là đứa con mà tôi yêu thương nhiều năm, tôi cũng luyến tiếc nó.





Để mọi chuyện đi đến tình cảnh này, tôi cũng không chối bỏ trách nhiệm. Nếu các vị muốn trách thì Nghiên Quân tôi và mẹ bọn nhỏ bằng lòng gánh chịu mọi trách nhiệm.”





Từ giọng điệu của Nghiên Quân, Nghiên Thời Thất có thể nhìn ra được ông ta đang muốn gánh vác trách nhiệm cho ai.





Cô bị đánh ở nhà họ Ôn, bị chất vấn ở nhà họ Ôn, bị người nhà họ Ôn đối xử thờ ơ lạnh nhạt, nhưng người ba luôn miệng nói yêu thương cô đây lại chưa từng lên tiếng giải thích cho cô một câu. Thế mà bây giờ ông lại muốn một mình gánh hết trách nhiệm, ôm hết sai lầm vào người vì Ôn Tri Diên.





Đi đến tình cảnh này, cuối cùng cô cũng đã tin, yêu thương trong suốt hai mươi tư năm qua thật sự chỉ là giấc mộng phù du mà thôi.





Cổ Nghiên Thời Thất như nghẹn lại, cô ngước mắt cặp mắt trong trẻo nhìn ông ta không chớp mắt.

Nguồn : ngontinh hay.com

Giọng nói của cô lạnh nhạt thờ ơ chưa bao giờ có, “Ba, nếu đã yêu thương con như vậy, thì trước đây khi định gả con cho ông trùm ẩm thực Chu Bột Hùng đã hơn năm mươi tuổi để đổi lấy lợi ích cho nhà họ Nghiên, ba có từng thương yêu con chút nào không?”