Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 510 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CÔ TA KHÔNG NGỜ NGHIÊN THỜI THẤT LẠI THU ÂM!
“Cô Thời Thất!”
“Cháu gái!”
“A Tú!”
Ba tiếng kêu này đến từ quản gia Ôn, Ôn Sùng Lễ và Nghiên Quân.
Bọn họ đều không ngờ Liên Bích Tú sẽ dám xông tới đánh Nghiên Thời Thất ngay trước mặt người nhà họ Ôn.
Bà ta vô cùng tức giận, cho nên đã mất lí trí rồi.
Dù Nghiên Quân muốn cản lại cũng bị động tác của bà ta làm cho lảo đảo.
Bà Liên ra tay với tốc độ rất nhanh, cũng rất mạnh.
Nghiên Thời Thất đã đề phòng từ trước nên cô lập tức giơ tay chặn động tác của bà ta lại, nhưng không ngờ bà Liên lại vung tay khác lên, bất thình lình tát vào mặt cô.
Một tiếng bạt tai lanh lảnh buông xuống, lực tay trái của bà ta khá yếu nhưng cũng đủ để mặt Nghiên Thời Thất phải nghiêng đi.
Ngay tại khoảnh khắc này, quản gia Ôn và Nghiên Quân cũng rối rít chạy tới, kéo bà Liên ra.
Quản gia Ôn đứng bên cạnh quan sát nửa gương mặt bị đánh của Nghiên Thời Thất, bực bội hừ lạnh với bà Liên, rồi xoay người đi tới phòng bếp lấy đá.
Quá chủ quan rồi!
Không ngờ người đàn bà chanh chua này lại dám ra tay với cô Thời Thất!
Mà hành động này cũng khiến cho vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng chết điếng tại trận.
Lúc bà Liên bị kéo ra còn giằng co với Nghiên Quân, đồng thời không quên chỉ vào mặt Nghiên Thời Thất, điên tiết mắng to, “Nghiên Thời Thất, là do mấy năm qua tao quá nuông chiều mày! Vậy mà mày lại dám làm người khác bị thương, mày có còn lương tâm không?”
Lương tâm?
Nghiên Thời Thất hít thở một cách nặng nề, mím môi, vươn đầu ngón tay sờ nhẹ lên má mình.
Cô chậm rãi ngước mắt lên nhìn vào thẳng vào mắt bà Liên, giọng nói rét lạnh như băng giá, “Tôi không có lương tâm, đó là vì từ nhỏ mẹ tôi chẳng hề dạy cho tôi biết lương tâm là cái gì!”
Bà Liên bị cô nhìn trừng trừng như vậy bỗng giật mình, còn muốn làm ầm ĩ nhưng đã bị Nghiên Quân giật mạnh cổ tay lại, “Bà im miệng ngay!”
Một tiếng “mẹ” này khiến cho Đoan Mộc Lam Nhã trong phút chốc không thể hít thở nổi, bà khó chịu dời mắt đi nơi khác.
Chuyện bị bà Liên đánh là nằm ngoài dự kiến của Nghiên Thời Thất, nhưng cũng nhờ vậy tiếp theo đó cô có thể trả đòn không chút nể mặt.
Vùng trán cô giãn ra, đầu lưỡi liếm nơi khóe miệng đau nhức, bàn tay vẫn luôn đút trong áo khoác ngoài chậm rãi lấy điện thoại ra. Cô ấn nút phát, ném điện thoại di động lên bàn, “Nếu ai cũng cho rằng tôi ra tay thì phiền các vị nghe cho kĩ ngọn nguồn mọi chuyện nhé.”
Sắc mặt Ôn Tri Diên lập tức thay đổi.
Cô ta không ngờ Nghiên Thời Thất lại thu âm!
Mà trong điện thoại đang phát lại toàn bộ cuộc đối thoại từ lúc Nghiên Thời Thất bắt đầu bước chân vào nhà họ Ôn, mãi đến khi Ôn Tri Diên va vào kệ cổ.
Câu cuối cùng là gì?
“Nghiên Thời Thất, chị ta không đấu lại tôi, cô cho rằng mình làm được sao?”
Mọi người đều biết người cô ta nói tới là ai.
Mặt mày Ôn Tri Diên tối sầm lại, lúc này cô ta còn đang đứng bên cạnh Đoan Mộc Lam Nhã, tay vẫn còn đang nắm lấy khuỷu tay bà.
Khi giây cuối cùng của đoạn thu âm kết thúc, Đoan Mộc Lam Nhã không dám tin nhìn cô ta, “Diên Diên, con…”
“Mẹ, mẹ nghe con nói, không phải như vậy, không phải… Á!”
“Ba…”
Ôn Tri Diên ra sức phủ nhận, nhưng cô ta còn chưa dứt lời thì đã bị một bạt tai thật mạnh giáng lên mặt rồi.
Cái tát, đến từ Ôn Tĩnh Hoằng!
Nguồn : ngontinh hay.com
Không ai có thể ngờ, Ôn Tĩnh Hoằng vẫn luôn yêu thương cô ta lại đột nhiên ra tay.
Bản thân Ôn Tri Diên cũng bị đánh đến choáng váng. Cô ta vốn không đề phòng, nên bị một bạt tai đó làm ngã nhào xuống đất, nằm cả buổi mà vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Ánh mắt Đoan Mộc Lam Nhã chợt lóe lên nhưng không lên tiếng. Nãy giờ bà vẫn đứng bên cạnh Ôn Tĩnh Hoằng cho nên cũng phát hiện được lúc ông giơ tay lên.
Nhưng phép tắc lễ nghi khiến bà không thể duy trì ý định bảo vệ cô ta được.
Ôn Tri Diên bưng mặt, khóe miệng bị đánh chảy máu…