Người Dấu Yêu

Chương 502




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 502 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









TIỂU THẤT, ĐẾN ĐÂY VỚI BÁC!

Ôn Nhĩ Hoa xuất hiện phá vỡ không khí tĩnh lặng trong phòng bệnh.





Bà cười tủm tỉm đẩy cửa bước vào, trên người mặc một chiếc áo bông ngắn cùng váy bút chì màu đen, vẻ đoan trang của bà chủ một gia tộc phai nhạt đi, mà gần gũi và bình dị hơn.





Ôn Tĩnh Hoằng xoay người nhìn bà, nét mặt chợt trở nên lúng túng, “Sao chị cũng đến đây?”





“Đến thăm Tranh Tranh và Tiểu Thất nhà chúng ta chứ sao nữa.” Bà trả lời như thể đó là chuyện rất đương nhiên. Nhìn Đoan Mộc Lam Nhã đang không ngừng lau nước mắt thì bà kinh ngạc hỏi, “Sao Lam Nhã lại khóc? Có phải đau lòng Tranh Tranh không?”





“Chị Cả, chị đừng cười em!” Đoan Mộc Lam Nhã đỏ mắt cười khổ, từ bên cạnh giường bệnh bước tới chỗ Ôn Tĩnh Hoằng, những ánh mắt thì vẫn luôn nhìn Ôn Tranh chăm chú.







Đôi mắt tinh tường của Ôn Nhĩ Hoa như đã nhìn thấu mọi chuyện, bà cười nhạt, bước đến trước mặt Ôn Tranh vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Tranh Tranh, cháu thế nào rồi?”





Ấn tượng của Ôn Tranh với Ôn Nhĩ Hoa vẫn còn dừng ở năm năm trước, khi đó bà là một vị trưởng bối khiến người khác không dám thờ ơ.





Nhưng từ tối qua, khi cô tận mắt thấy bác Cả bảo vệ mình và Thập Thất thì trái tim lạnh lẽo như được sưởi ấm.





Ôn Tranh mím đôi môi khô khốc, hít mũi cười nói, “Bác Cả, cháu khỏe ạ, bác đừng lo.”





“Con bé này, người trong nhà đừng nói mấy lời xa cách như vậy!” Ôn Nhĩ Hoa cười vỗ nhẹ cô, sau đó nhìn sang Nghiên Thời Thất, “Tiểu Thất thì sao? Từ hôm qua đến giờ đều trực ở đây, mệt rồi đúng không?”





Ánh mắt của bà dịu dàng như nước khẽ dừng lại chỗ Nghiên Thời Thất, thân thiết ân cần đều thể hiện ra, không chút giữ kẽ.





Nếu nói người nhà họ Ôn đều khiến chị em Nghiên Thời Thất đau khổ thất vọng, thì Ôn Nhĩ Hoa chính là một tia nắng ấm xua tan giá lạnh.






Nghiên Thời Thất nhìn Ôn Nhĩ Hoa chăm chú, thấy được sự quan tâm chân thành trong mắt bà.





Cô cười tươi, giọng nói cũng vô thức dịu đi, “Cháu không mệt ạ, cảm ơn dì Hoa.”





“Dì Hoa?” Ôn Nhĩ Hoa chớp chớp mắt, ra vẻ giận dữ: “Dì Hoa cái gì mà dì Hoa, phải gọi là bác Cả chứ!”





Trái tim Nghiên Thời Thất lập tức tràn ngập ấm áp.





E rằng trong cả nhà họ Ôn, chỉ có dì Hoa là người duy nhất thừa nhận thân phận của cô mà không hề do dự. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn





Hơn cả cảm động, Nghiên Thời Thất còn cảm thấy may mắn. Cuối cùng cũng có một người khiến cô cảm thấy không phải là cô tự mình ôm mộng, thấy sang bắt quàng làm họ với nhà họ Ôn.





Viền mắt Nghiên Thời Thất dần đỏ lên, cô cắn nhẹ môi dưới, kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng. Trong lúc cô còn đang trầm mặc, Ôn Nhĩ Hoa cũng chỉ hiền hòa nhìn cô.






Có lẽ là cảm nhận được sự hoang mang và chần chừ của cô, Ôn Nhĩ Hoa nhẫn nại chờ cô lên tiếng.





Vài giây sau, hoặc có lẽ ngắn hơn, Nghiên Thời Thất hít thật sâu, đôi mắt linh động long lanh của cô nhìn thẳng vào đôi mắt ôn hòa của Ôn Nhĩ Hoa, đuôi lông mày cô nhuộm đẫm ý cười, khóe mắt như sáng lên, khẽ khàng gọi, “Bác Cả.”





Ôn Nhĩ Hoa vỗ lòng bàn tay xuống giường, nụ cười càng tươi hơn, “Ừ! Thế mới ngoan chứ!”





Lúc này, mặt vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng đứng sau lưng Ôn Nhĩ Hoa lúc đỏ lúc trắng.





Chị gái làm như vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt bọn họ.





Con gái ruột hai mươi bốn năm không gặp đứng trước mặt bọn họ, vậy mà họ lại do dự, xa cách không dám tiến lên, cho nên đương nhiên không thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa.





Ôn Nhĩ Hoa liếc vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng, đi vòng qua chân giường ngồi xuống một bên, sau đó vẫy vẫy Nghiên Thời Thất, “Tiểu Thất, đến đây với bác!”