Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 497 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
KHI NÀO NGƯỜI NHÀ HỌ ÔN TỚI?
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đứng bên cạnh, trán cô giãn ra, nhìn Tần Bách Noãn rồi nói: “Chị Ba, hai người cũng vất vả cả đêm rồi, chị và anh rể về trước nghỉ ngơi đi.”
Tần Bách Noãn liếc Lãnh Dịch Trì, ngẫm nghĩ kĩ rồi gật đầu đồng ý, không ngoan cố nữa, “Được, vậy anh chị về trước, buổi chiều có thời gian anh chị lại đến.”
Dù sao giường ở bệnh viện cũng không êm như ở nhà, Tần Bách Noãn ngủ mấy tiếng trong phòng bệnh, lúc này cảm thấy cả người ê ẩm, rất khó chịu.
Lãnh Dịch Trì xót vợ, rủ mắt nhìn gương mặt đượm vẻ mệt mỏi của vợ, siết chặt tay ôm chị.
Anh nhìn về phía Lãnh Dịch Diêm luôn cúi gằm mặt ở cạnh, đáy mắt có vẻ hơi khó xử nhưng vẫn lên tiếng: “Dịch Diêm, em cũng về cùng anh đi.”
Cậu em trai của anh, trước đó đã vỡ òa cảm xúc đến như vậy, mà khi đứng trước mặt Ôn Tranh lại trở về làm một công tử phóng khoáng bất cần.
Đôi lúc anh nghĩ, rốt cuộc là nó che giấu quá giỏi, hay do mắt mình vụng về không phân biệt rõ ràng?
Rõ ràng Dịch Diêm và Ôn Tri Diên có hôn ước, nhưng nó lại yêu Ôn Tranh. Chuyện này bắt đầu từ bao giờ?
Ngay cả thích cũng không dám thốt nên lời thì dùng cái gì để giành lấy Ôn Tranh?
Trái tim Lãnh Dịch Trì vừa rối loạn vừa xót xa.
Bệnh tình của Ôn Tranh chắc chắn không thể bình phục trong vòng vài ba ngày. Thay vì để Dịch Diêm âu sầu ở đây, chi bằng đưa cậu ta về nhà tâm sự cho thấu đáo, nhân tiện tìm hiểu rõ suy nghĩ thật sự trong lòng cậu ta.
Lúc này, Lãnh Dịch Diêm nghe anh trai nói thì hơi chần chừ, dường như không muốn rời đi.
Đang lưỡng lự thì liếc mắt trông thấy Lôi Duệ Tu từ bàn y tá quay về, cậu ta mím chặt môi, lạnh lùng gật đầu, sau đó đi về phía thang máy trước.
Trên đường đi, đối mặt với Lôi Duệ Tu, cậu ta chỉ liếc một cái rồi cụp mắt lướt qua người anh.
Lãnh Dịch Trì nhìn bóng lưng quật cường của Dịch Diêm mà bất lực lắc đầu thở dài. Anh lại nhìn về phía vợ chồng Nghiêm Thời Thất, lên tiếng đề nghị, “Hay là hai em cũng cùng về đi, Duệ Tu chắc chắn sẽ luôn ở lại đây, hai đứa về nghỉ ngơi xong rồi quay lại cũng không muộn. Phía nhà họ Ôn vẫn còn rất nhiều chuyện đang chờ, đừng để bản thân chịu đựng quá sức.”
Nghiên Thời Thật gật đầu đáp, “Anh rể yên tâm.”
“Vậy anh chị đi trước!”
Vietwriter.vn
Lãnh Dịch Trì chào Lôi Duệ Tu đang rảo bước về rồi cũng rời bệnh viện Hối Nhân trước.
***
Gần tám giờ sáng hôm đó, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cũng rời bệnh viện.
Họ vẫn mặc quần áo dự tiệc hôm qua, bệnh tình của Ôn Tranh cần điều trị lâu dài, cô định quay về căn hộ ở Cảnh Sơn để chuẩn bị vài đồ dùng cần thiết, đến bệnh viện trực chiến lâu dài với Ôn Tranh.
Nếu không có gì bất ngờ thì người nhà họ Ôn cũng sắp đến rồi.
Tại bãi đỗ xe, vừa ngồi vào ghế lái phụ, Nghiên Thời Thất không nhịn được mà thở dài nặng nề.
Cảm xúc căng thẳng suốt một đêm cuối cùng cũng thả lỏng, kèm theo đó là sự mỏi mệt bi thương tràn ngập trong lòng.
Vì Ôn Tranh, cũng vì chính bản thân cô.
Tần Bách Duật tiện tay bật điều hòa, ghé mắt nhìn vẻ ủ rũ hiện lên nơi khóe mắt và đuôi lông mày của cô. Anh nhẹ nhàng ôm cô một lúc, hôn lên đôi môi mềm, “Về nhà ngủ một giấc, dù muốn làm gì, thì cũng phải có sức khỏe trước đã.”
Nghiên Thời Thất ngước lên trong lòng anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh đang phản chiếu gương mặt tiều tụy của chính mình. Cô vươn tay xoa khóe mắt, chu môi hôn cằm anh, “Anh nói xem, khi nào người nhà họ Ôn sẽ tới?”
Thật ra cô đã trăn trở về chuyện này cả đêm, cũng âm thầm chờ đợi suốt cả ngày.
Đáng tiếc, trong hoàn cảnh nguy cấp như tối qua, người nhà họ Ôn lại không lập tức chạy tới bệnh viện thăm Ôn Tranh.