Người Dấu Yêu

Chương 495




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 495 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









CUỐI CÙNG VẪN KHÔNG KIỀM CHẾ ĐƯỢC!

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Ôn Tranh tỉnh lại.





Là do đau nên cô mới tỉnh lại. Thuốc tê đã hết tác dụng, khiến cho vết thương sau lưng bỏng rát như thiêu đốt, trên eo cũng đau nhói.





Cô cố gắng hít thở gấp gáp, giật giật ngón tay. Sau khi ý thức dần tỉnh táo lại, cô lập tức nghe thấy tiếng tít tít vang lên từ máy theo dõi nhịp tim.





Cô mới vừa nhúc nhích thì người tựa bên mép giường cũng tỉnh lại theo.





Gò má trông nghiêng có vẻ hơi tiều tụy nhưng vẫn không làm giảm đi nét anh tuấn, là Lôi Duệ Tu.





Anh đã ở bên cạnh cô suốt đêm, trên tủ đầu giường còn đặt mấy cục bông gòn đã dùng và ly nước, là dùng để thấm môi cho cô.





Ôn Tranh chạm phải đôi mắt vằn tơ máu của anh, vô thức chớp chớp mắt, bờ môi mấp máy nhưng cổ họng đau rát khiến cô không thể nào phát ra âm thanh được.





Lôi Duệ Tu vẫn còn mặc bộ quần âu và áo sơ mi ngày hôm qua, cổ áo mở ba cúc, tay áo vén lên trên khuỷu tay. Anh vừa nhìn thấy Ôn Tranh yếu ớt mở mắt ra thì lập tức nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng hỏi bên tai cô, “Có phải vết thương lại đau không?”





Hơi thở của anh phả lên cổ Ôn Tranh khiến cô khẽ cựa người, không nói được nên chỉ đành nhăn mày trừng mắt nhìn anh thôi.





Rất đau.





Có lẽ là lúc cô đứng bật dậy đạp Ôn Tri Diên tối hôm qua đã làm rách vết thương sau lưng. Những chuyện sau đó, cô cũng đã mất hết ấn tượng.





Lôi Duệ Tu áp bàn tay khô ráo lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, sau đó mới thuần thục lấy ống hút từ trên tủ đầu giường cắm vào ly nước, “Em uống chút nước trước đi, anh đi gọi y tá tiêm thuốc giảm đau thêm cho em.”





Ôn Tranh chậm rãi rủ mí mắt xuống, nhẹ nhàng cắn ống hút, uống được một ngụm nước liền không còn chút sức lực nào.





“Còn uống nữa không?” Lôi Duệ Tu nâng ly giữ ấm, nhiệt độ cũng vừa phải.





Ôn Tranh lắc đầu, ánh mắt vô cùng mệt mỏi.





Cô còn muốn ngủ tiếp nhưng trên người rất đau.





Lôi Duệ Tu đặt ly nước xuống, sờ lên gò má cô rồi nghiêng người hôn lên môi cô, “Nằm đây một lúc đi, anh đi một lát sẽ về ngay.”





Anh đứng dậy sải bước rời khỏi phòng bệnh, còn Ôn Tranh thì đỏ mặt nằm trên giường.





Cô vừa mệt lại vừa đau nên không thể nói được câu nào, nếu không cô nhất định đã chất vấn anh, ai đồng ý làm cô chủ nhà họ Lôi ở Nam Hải chứ?





Lời nói của người đàn ông này lúc tối hôm qua thật là ngang ngược, cũng thật là… mê hoặc lòng người.





Chưa tới nửa giờ sau, người trong mấy phòng bệnh khác cũng đi tới.





Nghiên Thời Thất vừa vào cửa đã bước nhanh tới trước mặt Ôn Tranh, vành mắt ửng hoe, khóe môi mím chặt. Cô nghẹn ngào mấy giây rồi mới nói: “Chị…”





Cô nói xong đã xoay mặt đi lau khóe mắt.





Ngón trỏ của Ôn Tranh còn kẹp máy móc, vừa nhìn thấy Nghiên Thời Thất như muốn khóc tới nơi thì yếu ớt nói một câu, “Tiểu Thất đừng khóc, chị… không sao đâu!”





Nghiên Thời Thất gật đầu, nhưng chóp mũi vẫn nóng lên, khiến cô không thể dừng dụi mắt.





Lúc này, cửa phòng bệnh bất thình lình bị đẩy ra, không khống chế được lực đẩy nên tay nắm cửa đập vào vách tường, đập mạnh đến váng cả tai.






Ôn Tranh nhíu trán, chậm rãi nhìn về phía phát ra tiếng động. Trong tầm mắt cô là Lãnh Dịch Diêm trẻ trung anh tuấn lịch lãm vẫn còn mặc chiếc áo đuôi tôm hôm qua.

Nguồn : ngontinh hay.com

Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, một bình tĩnh, một run rẩy.





Nhưng chỉ chốc lát sau, khóe miệng Ôn Tranh đã khẽ cong lên để lộ nụ cười yếu ớt, gọi một cái tên đã lâu không được gọi, “Dịch Diêm…”





Yết hầu của Lãnh Dịch Diêm nhấp nhô không ngừng. Cậu ta đứng ngay cửa trong phạm vi tầm mắt của cô, bên tai lại nghe thấy cái tên đã quen thuộc đến tận xương tủy từ thuở thiếu thời, trong lòng cậu ta đau ê ẩm.





Cậu ta hít thở dồn dập, cuối cùng cũng đón được ánh mắt của cô, trong lòng dấy lên đủ loại cảm xúc, kích động, vỡ òa, nhẫn nhịn.





Một giây kế tiếp, Lãnh Dịch Diêm không khống chế được đã xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh. Cậu ta đứng trong hành lang nện một cú đấm lên vách tường, sau đó dùng một tay che mắt, mấy giọt lệ trượt từ kẽ ngón tay xuống.





Tranh Tranh, tỉnh rồi.





Gọi tên của cậu ta.





Cậu ta không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không kiềm chế được mà rơi lệ…