Người Dấu Yêu

Chương 484




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 484 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









EM GÁI NGOAN, KHÔNG PHẢI EM RẤT NHỚ CHỊ SAO?

Sảnh sau Hi Viên đèn đuốc sáng trưng, khoảnh khắc cánh cửa gỗ bị đẩy ra, hai người ngoài cửa nổi bật giữa bóng đêm.





Cô gái khẽ dựa vào lòng người đàn ông bên cạnh mặc một chiếc váy liền màu đỏ, bên ngoài phối với áo khoác giả vest cổ đứng kiểu retro màu đen, dáng người nhỏ gầy, khí chất thuần khiết nhưng lạnh lùng kiêu ngạo.





Người đàn ông đứng cạnh một tay đỡ eo cô, tay kia cầm một tập tài liệu.





Anh ta mặc sơ mi trắng và bộ vest đen đơn giản, đôi mắt sâu đen láy như hòn bi, đáy mắt lạnh lẽo.





Ngay lập tức, mọi người trong phòng không hẹn mà cùng đứng hết lên.





Ôn Tri Diên khuỵu gối trên mặt đất, khóe mắt vẫn vương lệ nhưng sắc mặt lại trắng bệch, sững sờ như bị sét đánh.







Sao chị ta lại còn sống?





Nghiên Thời Thất rảo bước tới, khi cô đứng cạnh đỡ lấy khuỷu tay cô gái kia thì mọi người mới kịp phản ứng lại. Trang phục của hai người bọn họ giống nhau như đúc, chỉ hoán đổi màu váy và áo khoác mà thôi.





Ngay cả vẻ ngoài của hai người cũng giống nhau đến mức khiến người ta phải trợn mắt kinh ngạc.





Nghiên Thời Thất đau lòng nhìn Ôn Tranh. Tuy rằng cô có tô son môi, nhưng lại không che được sắc mặt nhợt nhạt.





“Chị…” một tiếng này của Nghiên Thời Thất bị gió thổi bay vào sảnh, khiến mọi người đều sững sờ.





“Tranh Tranh, Tranh Tranh?” Lúc này, người phản ứng đầu tiên là Đoan Mộc Lam Nhã. Bà run rẩy chạy nhanh về phía Ôn Tranh, mỗi bước tiến gần đều làm bà không kiềm được dòng nước mắt đang tuôn ra.





Ôn Tĩnh Hoằng mím chặt môi, trầm mặc bước theo Đoan Mộc Lam Nhã.





Ôn Tranh hơi tách khỏi người Lôi Duệ Tu, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ mình cô biết mỗi cử động đơn giản như vậy cũng hành hạ cô đến mức nào.






Cô lại dựa vào Lôi Duệ Tu, nắm chặt tay Nghiên Thời Thất, chậm chạp lê bước chân qua cửa đến trước mặt Đoan Mộc Lam Nhã, mắt cô đỏ ửng lên, giọng nói khàn khàn, “Mẹ…”





“Tranh Tranh…” Đoan Mộc Lam Nhã khóc không thành tiếng, tiến lên muốn ôm Ôn Tranh nhưng lại bị vướng bởi hai người đứng cạnh cô.





Bà che miệng, tay run run áp lên má Ôn Tranh vuốt nhẹ. Tay bà rất lạnh, không có chút hơi ấm.





Ôn Tĩnh Hoằng nghiêm nghị nhìn Ôn Tranh, nhưng hai bàn tay nắm chặt bên người đã để lộ cảm xúc của ông, “Tranh Tranh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”





Ôn Tranh bật cười cay đắng, không nói gì.





Lôi Duệ Tu và Nghiên Thời Thất nhìn nhau, hai người đỡ Ôn Tranh tới ngồi trên một chiếc ghế tựa.





Lúc này, thông tin Ôn Tranh còn sống vẫn đang không ngừng quét sạch lí trí và suy nghĩ của mọi người. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn





Trang Nhân thậm chí còn kinh hoảng xoa xoa cánh tay, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Đây… đây là người hay ma? Hơn nửa đêm bỗng nhiên xuất hiện, dọa chết người ta!”






Nghiên Thời Thất vừa đỡ Ôn Tranh ngồi xuống, nghe vậy quay đầu lườm bà ta. Cô không cho phép bất cứ ai nhục mạ Ôn Tranh, dù chỉ một câu. Cô lạnh lẽo nghiêm mặt nói, “Bà hai Ôn không làm chuyện trái với lương tâm thì cho dù gặp ma cũng có gì phải sợ?”





Sắc mặt Trang Nhân cứng lại, đôi mắt hẹp dài liếc Nghiên Thời Thất, hậm hực nín bặt.





Ôn Tranh đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Nghiên Thời Thất, ý bảo cô không cần tức giận. Nhìn sang Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Tĩnh Hoằng vẫn đang đứng ngây ra, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng cho giọng mình không run rẩy, cất tiếng nói: “Ba, mẹ… hai người ngồi xuống đã.”





So với Đoan Mộc Lam Nhã đang rất sốc, Ôn Tĩnh Hoằng bình tĩnh hơn nhiều. Ông dẫn Đoan Mộc Lam Nhã qua ghế ngồi xuống, ánh mắt vẫn luôn nhìn Ôn Tranh.





Chết đi sống lại, chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi.





Ông cũng không quên xưng hô vừa rồi của Nghiên Thời Thất với Ôn Tranh.





Lát sau, mọi người đều ngồi trở lại vị trí của mình. Nghiên Thời Thất và Lôi Duệ Tu ngồi hai bên Ôn Tranh, che chở cho cô.





Ôn Tranh nhìn về phía Ôn Tri Diên vẫn đang quỳ trên đất, yếu ớt nói: “Em gái ngoan, không phải nói rất nhớ chị à, thấy chị về mà không qua nhìn một cái sao?”