Người Dấu Yêu

Chương 481




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 481 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









HAI NGƯỜI ĐỊNH GIẢI THÍCH THẾ NÀO?

Bác Lệ nói xong, trong sảnh không ai đáp lời.





Ngay cả vợ chồng Ôn Tĩnh Nho cũng ngạc nhiên nhìn sang Nghiên Thời Thất.





Vừa rồi người nhà họ Ôn đều cảm thấy cô gái này rất giống Ôn Xu Tranh đã mất. Giờ qua lời nhắc của bác Lệ lại càng cảm thấy cô cực kì giống người nhà họ Ôn.





Mỗi người một tâm tư, chỉ có Ôn Tri Diên hoạt bát lanh lợi nói: “Ông Lệ, ông nói thế cháu xấu hổ lắm, lông mày của cháu không giống ông nội xíu nào.”







Bác Lệ nhấc tách trà lên nhấp hai hớp, cười ha hả lắc đầu nhưng không nói thêm gì nữa.





Ôn Nhĩ Hoa đứng cạnh trầm tĩnh nói ra một câu: “Theo tôi thấy, Tri Diên thật sự có rất ít điểm giống ba và Tĩnh Hoằng.”





Nụ cười của Ôn Tri Diên cứng lại.





Bàn tay cô ta còn đang nắm tay bà Liên, lúc này bỗng cảm thấy nhiệt độ từ bà ta làm lòng bàn tay mình bị bỏng.





Sắc mặt Ôn Tri Diên không hề thay đổi, lặng lẽ buông tay, nhích người sang bên cạnh, giọng nói hơi tủi thân, “Bác Cả, cháu không giống ba với ông nội là vì cháu giống mẹ cháu hơn mà.”





“Phải không?” Ôn Nhĩ Hoa kéo dài giọng đầy hàm ý. Bà cũng không nói gì thêm, liếc nhìn Ôn Tĩnh Hoằng ngồi bên cạnh, ý cười bên khóe môi càng sâu.






“Đủ rồi!” Có lẽ là bị nụ cười của chị gái kích thích, Ôn Tĩnh Hoằng đưa tay day trán, nhìn Ôn Sùng Lễ trầm mặc ngồi ở vị trí cao nhất, “Ba, chị Cả, hôm nay mời mọi người vào đây là muốn cùng nhau xử lí một chuyện nội bộ của nhà họ Ôn.”





“Vậy anh gọi mấy người nhà cô Nghiên tới đây làm gì?” Ôn Tĩnh Nho hỏi.





Ôn Tĩnh Nho bốn mươi tám tuổi, khuôn mặt vuông chữ điền có vẻ ngay thẳng chính trực. Ông thật sự không hiểu ý của anh mình nên mới đặt ra câu hỏi này.





Mà bà Trang Nhân ngồi cạnh ông đã qua tuổi bốn lăm, nhưng bà tự chăm sóc rất kĩ lưỡng nên nếu không hỏi tuổi thì có lẽ sẽ tưởng rằng bà chỉ là một người phụ nữ hơn ba mươi thôi.





Trang Nhân có vẻ rất khôn khéo, đôi mắt phượng hẹp dài lúc chuyển động sẽ lóe lên ánh sáng kì dị. Chồng mình vừa nói xong, bà liền cười trêu, “Anh Cả tự có ý của mình, anh cũng đừng ngắt lời, nếu không lát nữa ba lại mắng anh không biết phép tắc!”





Ôn Tĩnh Nho im bặt, Trang Nhân nhướng mày, ngoắc Ôn Tri Diên lại, “Diên Diên, đến đây với thím Hai.”






Trang Nhân có hai đứa con trai, đều đang du học nước ngoài. Vietwriter.vn





Trong nhà họ Ôn, ngoại trừ vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng thì bà ta là người yêu thương cưng chiều Ôn Tri Diên nhất.





Ôn Tri Diên bước tới cạnh bà ta, môi mím lại, mắt ngấn lệ, dáng vẻ vô cùng tủi thân.





Trang Nhân kéo cô ta ngồi xuống cạnh mình, đưa tay lau khóe mắt cô ta, “Bác Cả nói đùa thôi, con bé này, tưởng thật đấy à? Cháu là công chúa nhỏ của nhà họ Ôn bao năm nay rồi, sao không tự tin gì cả thế?”





Ôn Tĩnh Hoằng rõ ràng không thích mấy lời của Trang Nhân, nhưng ông chỉ hơi nhíu mày, giải thích với Ôn Tĩnh Nho còn đang mơ hồ: “Gọi mấy người nhà cô Nghiên đến đương nhiên là có lí do. Chuyện này phải bắt đầu nói từ hai ngày trước. Mọi người chắc cũng nhớ, hôm ấy Diên Diên ở bệnh viện, vệ sĩ gọi về lúc nửa đêm, nói rằng có hai người xông vào phòng bệnh của Diên Diên. Đêm đó lúc tôi và quản gia Ôn chạy đến thì hai người kia đã đi rồi, nhưng bọn tôi tra camera theo dõi, có nhìn được hình ảnh lưu lại. Thật sự cũng trùng hợp quá, vừa rồi lúc tôi mời rượu ông bà Nghiên thì bất ngờ phát hiện hai người họ chính là hai người xông vào phòng bệnh của Diên Diên, sau đó lại nhân cơ hội chạy trốn. Ông bà Nghiên, không biết hai người định giải thích chuyện này thế nào?”