Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 468 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
SAO ANH ẤY LẠI Ở ĐÂY?
Vào giờ phút này, đáy lòng Nghiên Thời Thất đột nhiên hiện lên một ý nghĩ kì lạ.
Sao cô lại cảm thấy dì Hoa là cố ý giới thiệu cô cho người nhà họ Ôn biết vậy?
Không lần rõ được ý định của bà cho nên Nghiên Thời Thất đành kìm nén sự nghi hoặc trong lòng, im lặng theo dõi biến hóa.
Quản gia Ôn ngập ngừng, khi đối diện với vẻ mặt cười tủm tỉm của Ôn Nhĩ Hoa, vô ý than thở, “Cô Cả à, mắt tôi mờ rồi, cũng có thể là nhìn lầm. Tuổi tác đã lớn, năm tháng không theo ý người.”
Ánh mắt Ôn Nhĩ Hoa sâu xa nhìn quản gia Ôn. Bà không muốn làm khó người khác nữa, sau khi dặn dò vài câu thì dẫn Nghiên Thời Thất đi ra khỏi vườn cây xanh.
Nghiên Thời Thất đi bên cạnh bà, môi mấp máy, muốn hỏi một câu, phải chăng dì Hoa đã tra ra được gì rồi, nhưng khi lời nói đến bên khóe miệng thì lại bị cô nuốt xuống.
“Tiểu Thất à, tiệc còn lâu mới bắt đầu, dì Hoa dẫn cháu đi gặp một người.” Ôn Nhĩ Hoa khẽ kéo cô, vừa đi vừa nói.
Nghiên Thời Thất không từ chối. Lúc đi theo bà ra khỏi vườn cây xanh, cô ngước nhìn nắng chiều dần dần tan biến, “Dì Hoa muốn dẫn cháu đi gặp ai vậy ạ?”
“Một lát cháu sẽ biết, ngay ở bên cửa thùy hoa phía trước đấy.” Ôn Nhĩ Hoa đưa mắt nhìn về phía trước. Sau khi vòng qua con đường nhỏ bên cạnh nhà kính thủy tinh, bà lại nhìn về phía Nghiên Thời Thất, “Mấy ngày nay cháu nghỉ ngơi không tốt sao? Trông có vẻ xuống sắc quá.”
Đúng vậy, cô không nghỉ ngơi được.
Không tìm được Ôn Tranh, thế giới của cô như là sụp đổ một góc vậy, không thể tìm được cách để vá nó lại.
Có lẽ chỉ có Ôn Tranh bình an trở về thì mới có thể ổn định tâm trạng của cô mà thôi.
Nghiên Thời Thất vươn tay sờ lên khóe mắt của mình, rồi cong môi nhẹ giọng tự giễu, “Có nhiều việc quá, đúng là không làm sao nghỉ ngơi được, đã làm dì Hoa chê cười rồi!”
Cô không muốn thể hiện quá mức tự trách, cũng rất sợ khiến Ôn Nhĩ Hoa nảy sinh nghi ngờ.
Nhưng, cô phải nói như thế nào đây?
Đôi mắt sắc bén của Ôn Nhĩ Hoa lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, bà cũng là khẽ thở dài rồi vỗ lên vai Nghiên Thời Thất, nói: “Vất vả cho cháu rồi!”
Nghiên Thời Thất: “?”
Loại cảm giác đó ngày càng rõ ràng.
Có phải dì Hoa thật sự biết cái gì rồi không?
Nghiên Thời Thất suy tư đưa mắt nhìn Ôn Nhĩ Hoa chăm chú, định tìm ra chút manh mối từ trên mặt của bà. Nhưng chỉ trong chớp mắt bà đã dời tầm mắt đi, “Đến rồi.”
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Nhìn theo tầm mắt của bà, dưới ánh đèn tối mờ mông lung, dường như bên trong cửa thùy hoa có một bóng người chợt xuất hiện.
Tuy cách gần nhưng bên trong không có ánh sáng, chỉ có ánh đèn màu đỏ chớp tắt.
“Vào đi thôi!” Ôn Nhĩ Hoa khẽ đẩy sau lưng cô một cái. Ngay lúc cô định xoay người muốn đi thì bà lại nói, “Nơi này là chỗ ở trước đây của dì, bây giờ đang bỏ trống cho nên cháu không cần phải lo lắng. Mười phút sau, dì chờ mấy đứa trong vườn cây xanh.”
Vì động tác của bà mà Nghiên Thời Thất hơi khựng bước. Cô nhìn nhìn bên trong cửa thùy hoa, rồi lại nhìn Ôn Nhĩ Hoa đã xoay người đi.
Câu nói “Bây giờ đang bỏ trống cho nên cháu không cần phải lo lắng” của dì Hoa giống như đang nhắc nhở cô điều gì đó.
Tối nay, bắt đầu từ lúc cô bước vào nhà họ Ôn, rồi gặp Ôn Nhĩ Hoa, thì rất nhiều chuyện đã trở nên thần bí khó lường trước.
Nghiên Thời Thất dừng chân đứng dưới bậc thang cửa thùy hoa tập trung suy nghĩ mấy giây. Không kháng cự nổi sự nghi hoặc trong lòng cho nên cô bước lên bậc thang đi vào cửa thùy hoa.
Ánh sáng bên trong thật sự rất mờ tối, trừ ánh đèn vàng rực ngoài cửa chiếu vào.
Cô giẫm giày cao gót đi trên mặt đất trong viện. Khe hở giữa những hòn đá được ghép với nhau hơi lớn, bỗng dưng gót giày của cô giẫm phải khe đá.
“Cẩn thận!”
Một giọng nói, tựa như cách từng lớp sương mù, truyền vào tai cô.
Mà thân người đang chao đảo của cô bỗng chốc cũng được ôm gọn trong lồng ngực mát lạnh.
Sao anh lại ở đây?
Nghiên Thời Thất ngửi được mùi hương quen thuộc của đối phương, chóp mũi lập tức cay cay, “Anh Tư?”