Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 452 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CÓ THỂ LÀ ANH TA TỚI DU LỊCH!
Động tác xoay vô lăng của Tần Bách Duật hơi khựng lại một chút, trùng hợp phía trước cũng gặp đèn đỏ nên anh dừng hẳn xe lại, đôi mắt sâu tựa biển cả nhìn cô, “Có thể đi, nhưng đừng đối chọi cứng rắn với cô ta. Ôn Tri Diên không đơn giản như các em tưởng tượng vậy đâu.”
Nghiên Thời Thất cứ tưởng rằng anh sẽ dặn dò cẩn thận, đang định gật đầu thì nghe thấy câu nói sau cùng của anh mà không khỏi ngạc nhiên, “Sao anh lại nói vậy? Anh đã điều tra cô ta rồi sao?”
“Ừ, còn chưa điều tra xong. Chí ít sau lưng cô ta đúng là có người.”
Anh không nói nhiều, nhưng lại để cho Nghiên Thời Thất hiểu được một sự thật.
Người sau lưng Ôn Tri Diên ẩn giấu rất sâu, đến cả mạng lưới tin tức phát triển như nhà họ Tần còn không tra ra được.
Nghiên Thời Thất trở nên nghiêm túc hơn, “Em sẽ chú ý. Nhưng Ôn Tri Diên chỉ mới nhiêu tuổi chứ, cùng tuổi với em thôi mà, lòng dạ lại sâu đến vậy rồi.”
“Không sao, cẩn thận nhiều hơn là được.”
***
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Nghiên Thời Thất và Mục Nghi đi tới trạm tàu cao tốc.
Còn anh tư Tần thì ngỏ ý, đợi đến ngày tiệc mừng thọ sẽ đến Đế Kinh.
Anh cố ý sắp xếp cho Mục Nghi đi cùng, để bảo vệ cô được chu toàn, thế là đủ rồi.
Hành khách ở trạm tàu cao tốc náo nhiệt rất nhiều. Nghiên Thời Thất đeo kính râm, lại đeo khẩu trang che hết miệng mũi lại. Thân là ngôi sao cho nên cô khó tránh khỏi việc thu hút sự chú ý trước mặt mọi người.
Sau khi cô và Mục Nghi đi vào trạm thì đã tìm được Ôn Tranh đang chờ ở bên cạnh tường trong phòng vệ sinh của buồng xe sau.
Cô vẫn mặc áo da mang bốt đen, nhưng trên mặt lại đeo một cặp kính râm và khẩu trang.
Hai cô vừa nhìn thấy quần áo của nhau thì sau khi ngẩn ra đã lập tức bật cười thành tiếng.
Thật đúng là chị em gái, có rất nhiều chuyện cũng suy nghĩ giống nhau.
Nghiên Thời Thất đưa vé tàu cho Ôn Tranh. Lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa ngước mắt lên, cô đã vô cùng ngoài ý muốn phát hiện một người đàn ông trông rất quen mắt đang đứng bên cạnh Mục Nghi.
Ngẫm nghĩ một chút rồi cô mới nhớ ra, anh ta chính là vị cảnh sát đã từng giúp đỡ trong Cục Cảnh sát Đế Kinh ngày hôm đó.
Là bạn học của chồng chị Ba.
Nghiên Thời Thất kéo kính râm xuống, quét tầm mắt qua lại trên người của Mục Nghi và người đàn ông.
Phát hiện ra ánh mắt của cô, Mục Nghi vẫn không đổi sắc nhìn Lôi Duệ Tu, sau đó sải bước dài sang bên cạnh, cố gắng kéo xa khoảng cách.
Lôi Duệ Tu liếc nhìn Mục Nghi, khóe miệng khẽ mím lại, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Tranh, tràn đầy hứng thú nhướng mày với cô.
Vietwriter.vn
Nghiên Thời Thất: “?”
Hai người bọn họ là…
Dựa theo tình huống ở Cục Cảnh sát ngày hôm đó, Ôn Tranh nên là người tình nghi mà anh ta thẩm vấn chứ?
Vậy lần này là tình huống gì gì đây?
Cô cũng hơi sốt ruột, kéo lấy Ôn Tranh, còn cố ý lùi về sau một bước, áp sát đến bên cạnh dè dặt lên tiếng: “Có chuyện gì vậy? Anh ta tới bắt chị sao?”
Chẳng lẽ Ôn Tranh lại phạm tội rồi?
Chỉ trong một cái chớp mắt này, Nghiên Thời Thất đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, thậm chí cũng nghĩ ra luôn vài cách giải quyết.
Tóm lại là, cô không thể để anh ta dẫn Ôn Tranh đi là được!
Anh ta là cảnh sát Đế Kinh, nhưng người lại ở Lệ Thành, phá án vượt tỉnh cũng không dễ dàng như vậy.
Mạch suy nghĩ của Nghiên Thời Thất thay nhau xuất hiện. Cô đang căng thẳng, thì sau đó lại nghe thấy Ôn Tranh thản nhiên trả lời: “Có lẽ là anh ta tới du lịch.”
Lôi Duệ Tu chẳng hiểu sao lại biến thành khách du lịch: “…”
Anh ta bỏ mặc cả một đống vụ án, ngàn dặm xa xôi chạy đến Lệ Thành để bảo vệ cô, có lẽ là thật sự ăn no rảnh rỗi rồi.
Nghe thấy câu trả lời của Ôn Tranh, Nghiên Thời Thất tưởng là thật nhìn về phía khách du lịch Lôi Duệ Tu, gật đầu chào hỏi rồi lại chào tạm biệt, “Xin chào, cảnh sát Lôi. Bọn tôi còn có việc, đi trước nhé.”
“Đi cùng đi, tôi cũng vừa lúc phải trở về Đế Kinh.”
Nghiên Thời Thất càng ngạc nhiên hơn, cứ cảm thấy có gì đó quai quái. Ba người là cô, Ôn Tranh và Mục Nghi đi thẳng vào trạm xe, mà cảnh sát Lôi sau lưng cũng nhắm mắt đi theo đuôi, sao lại giống như đang áp giải tội phạm vậy chứ?