Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 413 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
HAI NGƯỜI BIẾT NHAU TỪ BAO GIỜ?
Dung Khanh nói xong, Nghiên Thời Thất không đáp ngay mà quay sang nhìn Tần Bách Duật.
Đây là buổi tiệc cảm ơn của nhà họ Tần, cô không muốn quá tùy tiện. Những chuyện liên quan đến lễ nghi thì cứ để anh quyết định.
“Cảm ơn chị dâu, vậy bọn em về trước!” Tần Bách Duật nói.
Dung Khanh hòa nhã gật đầu, “Về đi, Tiểu Thất đừng nghĩ nhiều, có chị ở đây, sẽ không để em vô duyên vô cớ chịu thiệt đâu.”
“Cảm ơn chị dâu.”
Tần Bách Duật ôm lấy Nghiên Thời Thất ra khỏi hành lang. Những người còn lại thì thi thoảng liếc mắt đầy ẩn ý, khiến cho Kiều Phỉ Bạch nơm nớp lo sợ.
Tần Bách Ngạn chắp tay đứng yên, liếc nhìn dáng đứng không hề khác thường của Kiều Phỉ Bạch, hừ lạnh một tiếng, “Ông Kiều, vậy tôi xin chờ tin của ông.”
Ý tứ rất rõ ràng.
Anh đợi lời giải thích và xin lỗi hợp lí của Kiều Viễn Chính.
Bôi nhọ người nhà họ Tần ngay trong tiệc cảm ơn của nhà họ, cho dù là nhà họ Kiều và nhà họ Tần có quan hệ thân tình lâu năm cũng không thể hòa giải nhẹ nhàng được.
Dung Khanh theo Tần Bách Ngạn quay lại sảnh tiệc. Hai người đều nhanh chóng thay đổi nét mặt không vui, bình tĩnh tiếp đãi khách khứa.
Lăng Mật đứng yên bên cạnh không đi, suy nghĩ rất kĩ rồi vẫn quyết định nói đỡ cho Kiều Phỉ Bạch: “Chú Kiều, Phỉ Bạch không cố ý, chú cũng đừng phạt em ấy nghiêm quá.”
Nghe thấy vậy, Kiều Phỉ Bạch nhìn cô ta, nét mặt hơi dịu lại.
Nhưng nghĩ tới mấy câu Lăng Mật nói bên ngoài sảnh tiệc, cô ta lại cảm thấy uất hận không chịu nổi.
Rõ ràng chị ta đã biết hết, vậy mà còn cố ý dắt mũi mình đối nghịch với Nghiên Thời Thất, có phải cảm thấy Kiều Phỉ Bạch đây dễ lợi dụng lắm đúng không?
Lúc này, Ôn Nhĩ Hoa bước tới đứng cạnh Kiều Viễn Chính, nhìn ông trấn an, sau đó mới nhìn Lăng Mật, lãnh đạm nói, “Tiểu Mật, đây là chuyện giữa nhà họ Tần và nhà họ Kiều, cháu đừng can thiệp vào. Chuyện này ai đúng ai sai mọi người đều biết, cháu nói đỡ cho Phỉ Bạch cũng vô ích, không cẩn thận còn khiến người ta suy diễn lung tung đấy.”
Lăng Mật bị ánh mắt đầy ẩn ý của Ôn Nhĩ Hoa nhìn đến mức hơi chột dạ, gượng gạo cười rồi im bặt.
Thấy cô ta như vậy, Ôn Nhĩ Hoa tế nhị cong môi cười, ánh mắt nhìn sang Kiều Phỉ Bạch đang cúi đầu im lặng: “Về nhà chính với hai bác đi, chuyện hôm nay không những chúng ta phải giải thích với nhà họ Tần, mà cháu cũng phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lí.”
Kiều Viễn Chính nhíu mày, nhìn Ôn Nhĩ Hoa nói, “Về luôn bây giờ sao?”
Ôn Nhĩ Hoa gật đầu, giọng nói hơi dịu đi, “Quản gia vừa gọi tới, ba tỉnh rồi, ba muốn gặp tất cả mọi người.”
Nghe vậy, mắt Kiều Phỉ Bạch sáng lên.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cuối cùng ông nội cũng tỉnh rồi!
Không tới mười phút sau, Kiều Viễn Chính đưa theo con cháu nhà họ Kiều rời thị trấn Phổ Lan.
***
Trên chiếc xe đi đầu tiên, Kiều Viễn Chính và Ôn Nhĩ Hoa ngồi hàng ghế sau, Kiều Kình tự mình lái xe theo sau xe bọn họ.
Kiều Phỉ Bạch và ba mình – Kiều Viễn Hâm ngồi trên xe chiếc xe cuối cùng. Tối nay con trai thứ ba nhà họ Kiều, Kiều Viễn Hâm cũng có mặt. Chỉ có điều, ông ta không biết màn kịch đã xảy ra giữa chừng này thôi.
Khi Kiều Viễn Chính sai người báo cho ông ta phải về nhà chính, Kiều Viễn Hâm còn đang đứng trong sảnh tiệc, lôi kéo làm quen người của các gia tộc lớn khác.
“Tôi thấy bà rất thích cô bé nhà họ Tần kia, hai người biết nhau từ bao giờ?” Đoàn xe ra khỏi trấn Phổ Lan, Kiều Viễn Chính xoa trán, hỏi Ôn Nhĩ Hoa.
Ba mươi năm vợ chồng đầu ấp tay gối, ông nhìn một cái liền biết thái độ của Ôn Nhĩ Hoa với Nghiên Thời Thất không đơn giản là khách sáo xã giao.
Tuy rằng cô bé kia lễ phép đoan trang, nhưng tính toán cũng chặt chẽ khác thường.
Hơn nữa, rõ ràng không phải là người dễ bắt nạt.