Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 381 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
NÓ Ở ĐÂY
Cứ như vậy, cậu thiếu niên nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, cô bé thì ngồi cạnh cậu, bàn tay nhỏ đẫm mồ hôi cầm chocolate, đút cho cậu từng miếng nhỏ.
Nước trong chiếc cốc in hình công chúa Disney rõ ràng là không có vị, vậy mà lúc này lại như dòng nước suối ngọt ngào cứu vớt sinh mạng cậu.
Sau khi cậu bé ăn hết chocolate, Nghiên Thời Thất mò mẫm trong cặp xách nhỏ của mình, cuối cùng tìm được chiếc di động ba đặt trong cặp của cô trước khi xuất phát.
Ba dặn cô luôn phải mang nó bên mình để giữ liên lạc.
Cô sử dụng không thành thạo lắm, cầm chiếc điện thoại nặng nề, khom lưng nói với cậu thiếu niên, “Em gọi cho chú cảnh sát nhé, có được không?”
Trong thế giới nhỏ bé của mình, cô bé luôn nhớ kĩ chú cảnh sát có nhiệm vụ bắt người xấu.
Đám người ban nãy đều cầm gậy gộc và roi da, dáng vẻ hung ác dữ dằn vô cùng.
Cô bé muốn gọi chú cảnh sát bắt bọn họ!
Lúc này cậu thiếu niên vừa nhìn thấy di động của cô bé thì ánh mắt u ám lập tức sáng rực lên.
Cậu run rẩy đưa tay ra, giọng nói hơi khàn, “Anh gọi cho…”
Nghiên Thời Thất không chút do dự đưa di động cho cậu, nhìn đầu ngón tay của thiếu niên run run bấm số.
Chín số, mười số…
“Nó ở đây!”
Lúc cậu thiếu niên sắp ấn xuống số thứ mười, sau lưng bọn họ chợt vang tiếng hét.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Không kịp bấm số cuối cùng, cậu thiếu niên đưa một tay đẩy Nghiên Thời Thất vào chỗ sâu hơn trong bụi cỏ.
Cậu tập tễnh đứng dậy, lập tức bị đám côn đồ kia xông tới vây lại, gậy gỗ trong tay bọn chúng đập liên tiếp lên người cậu. Bọn chúng còn không ngừng lên tiếng châm chọc:
“Xem mày còn chạy đi đâu!”
“Đánh, đánh chết nó đi!”
“Thằng thỏ đế, còn mong người nhà đến cứu mày chắc?”
Bọn côn đồ đấm đá cậu thiếu niên không nương tay. Cậu bé ngã ra đất, cuộn mình ôm đầu chịu đựng.
Cậu đã cạn sức rồi, chỉ có đôi mắt vẫn sắc bén như cũ, xuyên qua khe hở ở khuỷu tay nhìn về phía bụi cỏ dại, đau đáu nhìn cô bé.
Cô bé quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy cảnh này thì sợ mất hồn mất vía. Chỉ vài giây ngắn ngủi cô lại tận mắt thấy đầu vai thiếu niên bị đám côn đồ dùng roi da có gai quật bong da tróc thịt.
Máu tươi theo roi da tóe ra, bắn vào không trung, văng đến khuôn mặt trắng bệch của cô bé, trán và mi mắt, không chỗ nào không vấy máu.
Đám người đánh quên hết tất cả, lúc chiếc roi da lại định hạ xuống thì chợt có tiếng gọi vang ra từ trong thôn: “Thời Thất, Nghiên Thời Thất…”
Là tiếng của cô giáo, phát hiện cô bé mất tích nên đi dọc đường tìm.
Tiếng gọi tìm người này khiến đám côn đồ giật mình. Hôm nay trong thôn có du khách từ ngoài tới, bọn họ không dám sơ ý.
“Mẹ kiếp, có người đến, chạy mau!”
Đám người vội vàng bàn tính, không ra tay nữa, dùng gậy đánh cậu thiếu niên ngất xỉu rồi khiêng cậu chạy về phía ngõ nhỏ trong thôn, biến mất chỉ trong nháy mắt.
Mà từ đầu đến cuối, bọn chúng cũng không hề để ý thấy một cô bé đang ngồi yên không nhúc nhích trong bụi cỏ. Giọt máu trên lông mi trượt vào mắt, nhuộm đỏ mọi cảnh vật trước mắt cô bé.
Cô vẫn nằm sấp trong bụi cỏ rậm rạp, run rẩy giơ tay lên, nhìn dãy số trên di dộng, ánh mắt trống rỗng.
WebTru yenOn linez . com
Cô bé vừa loáng thoáng nghe thấy tiếng phổ thông bập bõm của đám người kia, bọn họ nói với cậu thiếu niên: Còn mong người nhà đến cứu mày chắc?
Thì ra đúng là anh ấy bị người xấu bắt đi thật.
Lúc này, cô không thể quên cảnh cậu thiếu niên vì bảo vệ cô mà bị lộ, nhếch nhác như thế mà vẫn quên mình bảo vệ cô.
Anh ấy có đôi mắt thật trong sáng, không phải người xấu.
Nghĩ vậy, Nghiên Thời Thất cầm di động từ đám cỏ lên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Cô phải gọi cho người nhà của anh ấy.
Nhưng dãy số trên điện thoại thiếu mất một số, cô bé dùng dãy số cậu thiếu niên đã bấm xuống, nằm trong bụi cỏ gọi thử từng số một.
Dò từ số 0 đến số 9.