Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 374 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
AI MÀ CHƯA TỪNG GẶP ÁC MỘNG CHỨ?
Xe dã ngoại bon bon trên đường, dần rút ngắn khoảng cách tới vùng núi Bình Túc.
Tần Bách Duật nhìn gương mặt đang ngủ của Nghiên Thời Thất, trong đầu thỉnh thoảng quay lại từng hình ảnh năm đó.
Cô bé mặc váy xếp ly màu trắng đó, bây giờ đang nằm rất gần bên cạnh anh. Thời gian đã qua bao năm, cô cũng đã từng nhiều lần đặt câu hỏi, nhưng cô chắc chắn sẽ không ngờ rằng, hai người đã từng gặp nhau, còn là trong thời khắc anh thảm hại không chịu nổi nhất.
Anh dùng toàn bộ thủ đoạn để trói cô lại bên người, để mỗi ngày có thể nhìn thấy, yêu thương, mức độ cao nhất cũng chỉ dừng lại ở nụ hôn sâu.
Không phải là không thích, không phải là không yêu sâu nặng, chỉ là anh không dám đánh cược, cô có thể chấp nhận điều ngoài ý muốn đã từng xảy ra với anh hay không.
***
Suy nghĩ của anh đang cuồn cuộn, mà giấc ngủ này của Nghiên Thời Thất cũng vô cùng chập chờn.
Trong giấc mơ của cô có người, cũng có máu, còn có tiếng leng keng chói tai của xích sắt ma sát với mặt đất.
Bên tai đầy ngập tiếng tức giận mắng chửi ồn ào, cô bị mắc kẹt trong ác mộng, tránh không thoát, mà trốn chạy cũng không được.
Ngoan, tỉnh lại đi…
Có người đang gọi cô, giống như nốt nhạc êm tai từ trên không trung xa xôi truyền tới, lập tức xua tan cơn ác mộng của cô.
Lúc Nghiên Thời Thất mở mắt ra, đồng tử có hơi tan rã.
Trong tầm mắt lờ mờ có bóng người ẩn hiện, cô chớp chớp mắt liên tục, hít thở thật sâu, dần dần tập trung lại thì đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người đàn ông đang nhìn mình.
Tay anh còn nâng lấy gương mặt cô, môi mỏng mím chặt tới nỗi trắng bệch.
Nghiên Thời Thất kéo lấy tay anh tới, giọng nói khàn khàn, “Em làm sao vậy?”
Hốc mắt của cô rất đỏ, còn long lanh nước, cả người đờ đẫn.
“Em gặp ác mộng!”
Tần Bách Duật ôm vai cô kéo vào lòng mình, vỗ nhè nhẹ lên sống lưng cô, đau lòng khôn xiết.
Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Gương mặt tái nhợt, lông mi ẩm ướt, trên trán cũng lấm tấp mồ hôi.
Nghiên Thời Thất tựa vào bả vai anh thở hổn hển, trong đầu rối bời. Cho dù đã tỉnh táo nhưng dường như tiếng xích sắt ma sát với mặt đất vẫn còn đang quẩn quanh bên tai cô.
Cô dùng sức siết chặt vòng eo của anh, khàn giọng nói: “Hình như em mơ thấy trước đây, nhưng không chắc lắm. Trong mơ có tiếng xích sắt, dường như còn có máu…”
Vừa nghe thấy mấy lời này, mí mắt đang rủ xuống của anh lập tức nâng lên, tròng mắt lóe lên tia u ám ác liệt mà Nghiên Thời Thất không kịp nhìn thấy.
Yết hầu lên xuống không ngừng, qua cả buổi trời anh mới dùng giọng điệu khó hiểu hiếm có lên tiếng: “Nếu không thoải mái thì chúng ta đi về thôi.”
Nghiên Thời Thất vừa nghe thấy lời này thì lập tức đẩy đầu vai anh ra, ưỡn thẳng eo thon, gương mặt tràn ngập vẻ khó hiểu nhìn anh: “Đi về làm gì? Em chỉ gặp ác mộng thôi, không phải là khó chịu mà.”
Tần Bách Duật nhếch đôi môi, vươn tay lau sạch mồ hôi trên trán cô, ngón cái lau chùi theo ấn đường cô, “Thật là có thể chứ?”
“Có thể!” Nghiên Thời Thất gật đầu rất nghiêm túc. Mặc dù cô cảm thấy bất ngờ vì đột nhiên gặp ác mộng, nhưng cũng không phải là chuyện gì ghê gớm cả.
Trên thế gian, ai mà chưa từng trải qua mấy cơn ác mộng.
***
Một giờ chiều, tại thị trấn Tê Sơn. Nguồn : ngontinh hay.com
Do Nghiên Thời Thất còn hơi mơ hồ sau khi tỉnh lại, nên Tần Bách Duật đã bảo Mục Nghi đi mua đồ ăn ở thị trấn bên ngoài về dùng trong xe.
Lúc ăn cơm, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, không chuyên tâm, ăn thì ít mà nghĩ thì nhiều.
Cô đang suy nghĩ tại sao mình lại mơ thấy cơn ác mộng như vậy.
Cô láng máng có ấn tượng với tiếng xích sắt rất chói tai này, hình như đã từng nghe thấy ở nơi nào rồi. Còn có những vết máu vẩy đầy trên không trung kia, dường như cô cũng đã nhìn thấy hình ảnh tương tự.
“Đừng nghĩ nữa, em ăn cơm đàng hoàng đi.”
Tần Bách Duật bên cạnh nãy giờ vẫn quan sát nét mặt của cô, thấy cô vẫn luôn không tập trung thì gắp cải xanh đặt vào bát cô rồi lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô hoàn hồn trở lại, lập tức lọt vào ánh mắt tăm tối của anh, mỉm cười đúng lúc, ép buộc bản thân lảng sang chuyện khác: “Anh Tư, khi nào sẽ đến vùng núi vậy?”