Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 367 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHỈ MONG TRỜI XANH ƯU ÁI
Ôn Tranh mím môi, ánh mắt nhìn về phía căn nhà bị phá dở ở đằng xa, giọng rất khẽ, “Chị đến có chút việc, vừa hay biết em quay phim ở đây nên ghé qua.”
Cô không nói gì cụ thể, Nghiên Thời Thất cũng không hỏi thêm.
Cô luôn cảm thấy Ôn Tranh vẫn còn rất nhiều bí mật, nhưng chị không muốn nói, thì cô giữ lại những thắc mắc trong lòng. Với Ôn Tranh, đó là sự tôn trọng quan trọng nhất.
Nghiên Thời Thất nhìn gò má tái nhợt của Ôn Tranh, tiếp tục hỏi: “Làm thế nào chị biết Lăng Mật muốn ra tay với em?”
“Bởi vì chị cũng ở trong đoàn làm phim!” Ôn Tranh nói rồi chớp mắt nhìn cô, “Cô ta đến Lộ Thành trước, mua chuộc tên tổ phó này. Nếu không, em nghĩ tại sao cô ta phải lặn lội đường xa chạy đến tận đây.”
Thì ra là như vậy, Nghiên Thời Thất nhếch môi cười khẩy, “Còn tên tổ phó kia thì sao?”
“Bỏ chạy rồi!” Ôn Tranh im lặng trong giây lát, rồi nói thêm, “Lúc này có lẽ hắn đang trên đường về quê.”
Thật ra, ở trường quay bên bờ sông ngày hôm qua, khi Lăng Mật gọi để nhắc nhở hắn ra tay thì cô đang ở ngay bên cạnh tên tổ phó bị trói gô cổ.
Cô yêu cầu tên tổ phó lấy cớ tăng gấp đôi tiền thù lao để uy hiếp, dẫn dụ Lăng Mật đến con hẻm không được giám sát bên ngoài sông Li Sóc. Cô con gái nhà họ Lăng quả thật là một đứa hoàn toàn vô dụng.
Ôn Tranh chỉ khẽ đập một cái thì cô ta đã ngất xỉu. Sau đó cô dễ dàng đưa cô ta đến thôn Thành Trung.
Dám có ý đồ xấu với Nghiên Thời Thất, cô đương nhiên sẽ khiến Lăng Mật thật đẹp mặt.
Về phần tên tổ phó kia, người nhà hắn ta bị Tiểu Lục khống chế nên tất nhiên sẽ làm theo ý cô.
Chỉ là Ôn Tranh vẫn chưa làm gì Lăng Mật thì việc cô ta mất tích đã bị phát hiện.
Ôn Tranh không kể cụ thể những chi tiết thừa thãi này với Nghiên Thời Thất.
Kể cả việc từ khi cô đặt chân đến Lộ Thành thì đã luôn bên Nghiên Thời Thất như hình với bóng để bảo vệ cô.
Bây giờ cô không có gì ngoài cô em gái thân thích này. Trước khi đưa được Nghiên Thời Thất trở về nhà họ Ôn, cô sẽ bảo vệ con bé bằng mọi cách.
Trên đường trở về, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh ngồi cạnh nhau trên ghế sau của xe chuyên dụng. Tần Bách Duật ngồi một mình trên ghế đằng trước.
Nghiên Thời Thất im lặng suốt đường đi, cúi xuống không biết đang nghĩ gì.
Khi chiếc xe lái về phía đường sông Li Sóc, mắt Ôn Tranh hướng về khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ. Trong buồng xe yên tĩnh, cô nhàn nhạt lên tiếng: “Có kết quả báo cáo giám định DNA chưa?”
Năm năm trước, cô đã không thể đợi được báo cáo giám định của mình và Ôn Tri Diên. Thì hôm nay, từ tận đáy lòng, cô tha thiết muốn biết liệu mình và Nghiên Thời Thất có quan hệ huyết thống hay không.
Bản báo cáo là bằng chứng lật ngược tình thế quan trọng nhất, cô không thể chủ quan.
Nghiên Thời Thất thảng thốt ngẩng đầu lên. Giờ Ôn Tranh nhắc nhở thì cô mới nhớ ra, tối qua anh Tư nói hôm nay là ngày có kết quả giám định.
Cô nhìn Ôn Tranh, chị cũng rời mắt khỏi cửa sổ, bốn mắt bọn họ nhìn nhau.
Nghiên Thời Thất khẽ mỉm cười với chị, khi cô chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại di động của cô reo lên.
Tần Bách Duật vẫn đang ngồi ở ghế trước, đôi môi mỏng thốt ra một câu: “Trong WeChat.”
Kết quả giám định đã có rồi.
Động tác cầm điện thoại di động của Nghiên Thời Thất khựng lại, ngay cả trên mặt của Ôn Tranh thoáng qua nét hồi hộp.
Cô rút điện thoại ra, vừa lướt mở màn hình thì Ôn Tranh đã đè tay của cô xuống, “Đợi chút.”
Nghiên Thời Thất không cử động, nhìn Ôn Tranh thì thấy cô mím chặt môi, để lộ ra sự do dự.
“Hay là trở về khách sạn rồi xem?” Nghiên Thời Thất mỉm cười khuyên. Thật ra cô cũng hồi hộp, tim đập như trống chầu.
Giống như một người có được một bản đồ kho báu, cuối cùng cũng tìm thấy vị trí của mục tiêu, nhưng lại ngập ngừng không dám bước đến vì những xúc cảm trái ngược trong lòng. Vietwriter.vn
Loại cảm xúc này vô cùng giày vò con người ta.
Hai cô gái có vẻ ngoài giống nhau, ánh mắt giao nhau, bóng hình xinh đẹp phản chiếu trong mắt nhau.
Ôn Tranh gật đầu, bàn tay đặt bên người cuộn chặt lại.
Chỉ mong trời xanh rủ lòng thương.