Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 365 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
TÌNH TIẾT NGƯỢC CHÓ KHÔNG KỊP ĐỀ PHÒNG!
Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng rõ, Ôn Tranh kéo Nghiên Thời Thất băng qua hàng rào gỗ phía sau căn phòng đất, nhanh chóng tiến về phía nhà gạch có phòng khách đang bị phá dở.
Ôn Tranh kéo Nghiên Thời Thất đi. Sau khi vào phòng khách đã bị phá một nửa, cô lưỡng lự một lát, chỉ vào một chỗ dưới sàn, quay sang nhìn Tần Bách Duật rồi nói: “Dưới đó có một tầng hầm, được không?”
Ý của Ôn Tranh là tạm thời trốn trong này. Nhưng người đàn ông trước mặt mặc áo sơ mi và giày âu cao nhã, cô không chắc người ta có đồng ý hay không.
Phòng khách bị phá hủy như vậy, có thể suy ra tầng hầm sẽ như thế nào.
Nghiên Thời Thất không cân nhắc thấu đáo như Ôn Tranh. Cô kéo tay Tần Bách Duật, dẩu môi với Ôn Tranh, “Được chứ, chúng ta vào trong rồi nói!”
Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để cảnh sát bắt gặp Ôn Tranh trong tình huống này được.
Tầng hầm còn lộn xộn hơn trong tưởng tượng. Không gian nhỏ hẹp, chỉ khoảng trên dưới mười mét vuông, đồ dùng gia đình bị vứt bỏ rơi lung tung dưới đất, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc.
Thời tiết ở Lộ Thành vốn dĩ ẩm ướt, tầng hầm đã lâu không được chiếu sáng, mùi pha tạp trong không khí phát buồn nôn.
Vì không gian không lớn nên ba người đành đứng dàn hàng trong góc. Sau khi đóng nắp hầm lại, mùi càng gay mũi.
Trong không gian tối tăm, Tần Bách Duật ôm eo Nghiên Thời Thất, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Bàn tay anh chạm lên mái tóc mềm mại, dịu dàng vuốt ve.
Mùi không khí khó ngửi dần dịu đi khi dựa vào anh, cả người Nghiên Thời Thất được anh bảo bọc trong lòng, chóp mũi cọ lên cổ áo sơ mi của anh, mùi thuốc lá thoang thoảng, còn cả mùi hương mát lạnh quen thuộc.
Cô không kìm nổi mà hít sâu một hơi, vòng tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực rắn rỏi.
Trong tầng hầm cũ nát này, thời gian ẩn náu dường như cũng không còn quá khó chịu nữa.
Nhưng, Ôn Tranh không hề thoải mái!
Cô bị cho ra rìa thì thôi đi, nhưng tình tiết ngược chó bất ngờ này là muốn gì đây?
Bắt nạt người cô đơn lẻ bóng như cô sao?
Suy nghĩ này vừa luớt qua thì một bóng người lập tức hiện lên trong đầu Ôn Tranh.
Người cảnh sát kia tên là Lôi Duệ Tu!
Còn có từng cảnh tượng xảy ra ở khách sạn đêm hôm ấy…
Đôi mắt đang nheo lại của Ôn Tranh bỗng mở to, cô bất giác hít sâu, muốn xua tan những hình ảnh nóng bỏng kia đi.
Sau đó, cô bị sặc.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Mẹ nó chứ, cái mùi này đúng là vô cùng khó ngửi!
Ôn Tranh khẽ ho một tiếng, Nghiên Thời Thất đang rúc vào lòng Tần Bách Duật đứng bên cạnh lập tức “suỵt” một tiếng với cô.
Ôn Tranh bị “suỵt”: “…”
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng còi xe cảnh sát lại vang lên một lần nữa, rồi xa dần. Mãi cho tới khi không còn nghe thấy tiếng còi xe, Nghiên Thời Thất mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra cảnh sát đã đưa Lăng Mật đi rồi.
Cô chưa nhìn thấy dáng vẻ Lăng Mật bị bắt cóc nên hơi tiếc nuối.
Vài phút sau, ba người ra khỏi tầng hầm, mặt mũi không lấm lem nhưng quần áo trên người đều dính bụi.
Nghiên Thời Thất được che kín nhất, người và mặt vô cùng sạch sẽ, chỉ có ống quần kẻ caro đen trắng bị lem một vệt nhỏ.
Ra khỏi căn nhà, tầm mắt cô rơi trên người Tần Bách Duật. Thấy bả vai anh dính bụi, cô vô cùng tự nhiên đưa tay phủi sạch giúp anh.
Những hạt bụi kia không phù hợp với người đàn ông tuấn tú xuất sắc như anh chút nào.
Ôn Tranh nhìn thấy cảnh tượng này thì thầm thở dài một tiếng rồi kéo tay áo lên lau trán.
Đúng lúc đó, mấy người Mục Nghi cũng lũ lượt quay lại, rõ ràng ban nãy đã chia nhau tìm chỗ trốn.
Anh ta đi đến căn nhà đất, đứng trước cánh cửa sổ bằng gỗ cắm đầy đinh, nhìn qua khe hở vào trong rồi ngoảnh lại, “Cậu Tư, người đã được cứu rồi.”
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất ngó nghiêng xung quanh. Nhân lúc Ôn Tranh phủi bụi trên người, cô nói ra nghi ngờ của mình, “Ôn Tranh, chị đưa Lăng Mật đi đúng không?”